- Cái gì?
Nghe được tiếng nói không kiên nhẫn từ trong tiểu viện vang lên, đám tu sĩ ngoài sân đều ngẩn ngơ, cảm giác mình nghe nhầm rồi.
Đợi lúc nhìn thấy nét mặt những người khác, mới ý thức được tu sĩ tạp đan trong viện nhỏ kia đúng là vừa nói ra câu nói kia, sắc mặt mọi người trở nên đặc sắc, người kia là Lão Đan Sư Bạch Sơn Quân của thượng viện Xích Thủy Đan Khê đấy, không những có đan thuật kinh người, lại có cảnh giới Kim Đan tam chuyển, nuôi một con chiến sủng có thể lên trời xuống đất, thực lực của hắn cũng không thua lão tiền bối Kim Đan bao nhiêu.
Tu sĩ tạp đan trong tiểu viện kia vì sao lại cuồng vọng như vậy?
Ngươi bảo chúng ta cút thì thôi đi, còn dám bảo lão tiền bối kia cút?
- Xong đời, lớn chuyện rồi…
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng.
Mà ở trong tiểu viện, Quan Ngạo đứng dậy, nghiêng đầu đánh giá vị đan sư kia, bên cạnh hắn, con Toan Nghê hình như cũng cảm thấy hứng thú, ngẩng đầu liếc mắt nhìn con mãnh hổ kia, nhưng cuối cùng vẫn không cảm thấy hứng thú, hắn nghẹo đầu nằm xuống.
Mà ở bên trong phòng, Phương Nguyên đang ngưng thần nhìn lò luyện đan trước mắt.
Bên trong lò luyện đan kia là bảo đan mà hắn đã bỏ ra ba ngày để thôi diễn và tính toán, cũng vì muốn tập trung tinh thần chăm sóc viên bảo đan này, hắn mới lười làm những chuyện khác, cũng không dám thất thần một chút, không ngờ rằng đám người kia lại đến làm phiền hắn, cũng làm cho tính tình hắn trở nên không kiên nhẫn.
- Tiểu nhi ngông cuồng, dám vô lễ với lão phu?
Vị lão đan sư kia nghe được câu kia, cả người tức run lên, nổi giận điên người, không ngờ một người được tôn kính ngay cả trong thượng viện, lúc đến hạ viện, chỉ một tên tu sĩ tạp đan mà dám khinh miệt hắn như vậy?
Quan trọng nhất là, trước mặt một đám người hạ viện khác cũng không khách khí với mình?
Điều này làm cho khuôn mặt già của hắn đặt ở chỗ nào?
Một cỗ lửa giận hừng hực tuôn trào trong lồng ngực, sắc mặt biến thành màu tím, hắn vung tay áo lên, vọt thẳng vào trong tiểu viện, hét lớn.
- Lúc tu hành, sư phụ ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là lễ phép sao?
- Hống…
Kèm theo tiếng quát to của hắn, con mãnh hổ bên cạnh cũng rống to, vọt đến bên cạnh.
Lập tức, hung uy ngập trời, đè ép về khu nhà nhỏ bên dưới.
Quan Ngạo nhìn thấy, lập tức nóng lòng muốn thử, Phương Nguyên từng dặn hắn, nếu hắn thấy tu sĩ Kim Đan thì phải cẩn thận né trách, tránh làm người ta tức giận, phải chịu thiệt, hắn luôn nhớ trong lòng, biết mình không đánh lại tu sĩ Kim Đan, nhưng hôm nay nhìn thấy lão đan sư kia, trong lòng Quan Ngạo có một loại cảm giác, hình như hắn… Có thể đánh?
Nhưng trong lúc hắn còn do dự, cánh cửa sau lưng bỗng nhiên mở ra.
Phương Nguyên giận dữ xuất hiện phía sau cánh cửa, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn, liếc mắt nhìn trên không trung.
Chỉ một ánh mắt nhưng làm cho lão đan sư kia cả kinh, giống như bị một chậu nước lạnh xối thẳng lên đầu…
Lửa giận trong lòng trực tiếp bị nước đá dập tắt.
- Oành oành oành oành. . .
Thậm chí hắn còn nghe được tiếng tim đập kịch liệt như đánh trống trong lồng ngực, đầu óc hơi choáng váng.
- Hống. . .
Con mãnh hổ kia còn nóng lòng muốn thử, giống như muốn đánh xuống.
Nhưng Phương Nguyên cau mày liếc mắt nhìn về nó, con mãnh hổ kia cũng kêu lên "Ô" một tiếng, quắp đuôi lại.
- Sống đến từng đó tuổi mà cũng không học nổi đạo lý không được cậy già lên mặt sao?
Ánh mắt của Phương Nguyên đảo qua một người một hổ, lạnh lùng mở miệng, tràn ngập sự tức giận.
- Ngươi. . .
Lão Đan Sư kia muốn mở miệng phản bác, nhưng trong lòng lại không có dũng khí.
Tâm trạng ngơ ngác, theo bản năng hắn nghĩ.
- Không phải tiểu nhi này là tu sĩ tạp đan sao, rõ ràng đan phẩm không bằng ta, tu vị cũng không bằng ta, sao lại cho ta cảm giác hoảng sợ như vậy? Chẳng lẽ vì thời gian quá lâu rồi ta không ra tay, nên lòng can đảm cũng trở nên nhỏ như vậy?
Bản lãnh của mình thế nào thì chính mình biết, hắn vốn nghĩ rằng dựa vào thân phận và tu vi của hắn thì tu sĩ tạp đan trong hạ viện không có lá gan làm trái ý hắn, dù sao tạp đan sợ xích đan, xích đan sợ bạch đan, tu vị thấp sợ tu vị cao, địa vị thấp sợ địa vị cao. . . Là chuyện rất bình thường, nhưng không ngờ rằng người trước mắt lại khác biệt, còn muốn ra tay với hắn thật...
Cục tức trong lòng không phát tiết nổi, nghẹn nửa ngày trời trong lòng.
Mà nhìn từ góc độ người ngoài, Lão Đan Sư kia bị Phương Nguyên quát một câu, lại không dám cãi lại.
- Ngươi nhìn, ngay cả Bạch Sơn Quân lão tiền bối, bị làm cho tức thành cái gì. . .
- Ai, Lão Đan Sư đang nhịn rồi, sơh mình ra tay sẽ đánh chết đối phương mất…
Tên tu sĩ tạp gan này có lá gan thật lớn, dám cứng rắn cãi lại Bạch Sơn Quân lão tiền bối. . .
Xung quanh, các tiếng thảo luận lặng lẽ vang lên, các loại suy đoán thái độ nào cũng có.
Nhưng khi nhìn thấy thái độ của Phương Nguyên, bọn họ mơ hồ kính sợ hắn hơn mấy phần…
. . . Ai nói người đàng hoàng dễ ức hiếp, người đàng hoàng này nóng giận lên đáng sợ hơn!
Ngay cả Bạch Sơn Quân vốn có đan phẩm xích đan, lại chỉ có tu vi tam chuyển Kim Đan, bình thường ở trong một cảnh giới, thực sự không được xem là cao thủ, lại thêm bình thường chủ yếu chỉ luyện đan, không nghiên cứu sâu vào thần thông và võ pháp, mặc dù tính khí lớn, nhưng quên mất bản thân nhiều năm không giao thủ với tu sĩ cùng thế hệ, đâu thể so chiêu với người trẻ tuổi trước mắt này?
Nhưng người tuổi trẻ này lại vô lễ quá mức, không cho hắn một nấc thang đi xuống, nếu cứ vậy mà đi thì mất hết mặt mũi, Bạch Sơn Quân giận đỏ cả mắt, quát lên.
- Tiểu bối nhà ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi. . . Đó là thái độ gì?