- Cút!
Chỉ một chữ ngắn gọn từ trong tiểu viện yên tĩnh bay ra, giống như tiếng sấm chấn động lỗ tai mọi người, ngay cả pháp lực trên người cũng không ổn định được dưới một chữ này, trái tim giống như bị người ta bóp mạnh một cái.
Trước cửa tiểu viện vốn dĩ nhao nhao ồn ào, lập tức trở nên yên tĩnh trong phút chốc.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía trong tiểu viện.
Giống như đến lúc này, bọn họ mới nghĩ đến, bên trong tiểu viện kia, là một tu sĩ Kim Đan đấy…
Dù là tạp đan, cũng là Kim Đan, cao hơn bọn họ một cảnh giới!
Trong khoảng thời gian này, vị Kim Đan kia quá dễ nói chuyện, bọn họ chỉ cần đưa lệnh bài đến, vị Kim Đan này sẽ không khách khí nhận lấy, hơn nữa còn một lòng làm việc, chưa từng quan tâm đến những kẻ chỉ trỏ bên ngoài, làm cho bọn họ quên mất hắn vốn là tu sĩ Kim Đan, bây giờ bị Phương Nguyên quát mắng, bọn họ mới ý thức được sự chênh lệch tu vi.
Hơn nữa, một tiếng quát kia cũng quá mạnh mẽ, làm cho tâm thần của bọn họ chao đảo.
Trong nháy mắt, giống như nhìn thấy một con mãnh thú trước mắt, bọn họ theo bản năng muốn lùi bước.
Ngay cả tu sĩ tạp đan cũng có uy thế cỡ này sao?
Trong lòng bọn họ không nhịn được cảm giác lạnh lẽo, thầm nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng dù sao bọn họ cũng không phải tu sĩ Kim Đan, bởi vậy nên không rõ ràng thực lực của cảnh giới Kim Đan, nên chỉ run lên trong lòng, sau đó chậm rãi khôi phục lại, nếu có tu sĩ Kim Đan ở đây, vậy thì không chỉ giật mình thôi…
- Không làm thì không làm, ra oai cái gì...
- Đúng vậy, chẳng trách ngươi ở hạ viện mãi không xoay người được.
Có vài người gan lớn, nhịn không được oán hận mấy câu, nhưng không dám nói để cho Phương Nguyên đi làm những chuyện kia nữa.
Những người khác thì hai mặt nhìn nhau, lắp bắp, không biết là nên đi về hay là nên ở lại.
Đi, đúng là quá mất mặt, lại bị một cái tu sĩ tạp đan quát đi. . .
Nhưng ở lại tiếp tục làm loạn, dù sao người ta cũng là tu sĩ Kim Đan, nếu tức lên ra tay, bọn họ cũng không đánh lại..
- Không nghe Phương tiểu ca nói sao?
Bên trong khu nhà nhỏ, Quan Ngạo cũng nhìn không vừa mắt đám người này, hắn lạnh lùng đứng lên, đi về phía trước hai bước, cả người như một ngọn núi đập về phía trước, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy như có một quái vật to lớn trong bóng tối bước ra, Quan Ngạo giơ cao nắm đấm, quát lên.
- Hắn bảo các ngươi cút, vậy thì cút nhanh lên, nếu còn làm phiền hắn, ta đành phải ra tay đánh người...
Rào. . .
Vừa nghe được lời của Quan Ngạo, mọi người lập tức lùi lại mấy bước về sau.
Tên to con kia đúng thật là đáng sợ, chỉ với vóc người cao lớn kia thôi, đã làm cho người ta không dám đánh với hắn, trong một tháng qua, thật lòng mà nói, bọn họ còn sợ Quan Ngạo hơn cả Phương Nguyên nhiều...
- Đi thì đi…
Có người bất đắc dĩ nói, sau đó hơi do dự nhìn về phía mọi người xung quanh.
Giận đùng đùng tìm đến cửa, lại là người đông thế mạnh, cuối cùng bị một cái câu nói của tu sĩ tạp đan doạ lui, điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu trong lòng, giống như mất hết mặt mũi rồi, nếu cứ đi như vậy, đương nhiên là không cam lòng, nhưng vậy cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao theo quy định của hạ viện, những việc kia vốn dĩ sắp xếp cho bọn họ làm.
Chẳng lẽ còn muốn báo người bắt hắn sao?
- Hừ, hạ viện Xích Thủy Đan Khê càng ngày càng không có quy củ, đứng ở đây xem kịch hết hay sao?
Trong bầu không khí lúng túng đến cực điểm này, đa số mọi người đều nghĩ muốn rút lui, bỗng nhiên giữa không trung có một tiếng quát vang lên, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở giữa không trung có một người mặc áo bào tím, đầu tóc đã bạc trắng, cả người hơi mập, trên mặt hiện lên sự uy nghiêm, khó chịu nhìn bốn phía xung quanh.
- A. . . Bái kiến Bạch Sơn Quân cư sĩ. . .
Người tu hành bên ngoài khu nhà nhỏ nhìn thấy lão giả này, trong lòng đều cảm thấy giật mình, cung kính xoay người quỳ gối xuống, trong một rừng đầu người đen thui, một mình Quan Ngạo to lớn đứng thẳng, cực kỳ dễ thấy.
Người kia chính là một đan sư trong thượng viện, đức cao vongj trọng, tu vi không thấp, ngoài Quan Ngạo ra, ai ai cũng kính nể.
- Hừ, tiểu nhi không biết lễ phép!
Vị đan sư kia nhìn Quan Ngạo, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không vui, nhưng cũng không nói gì, hắn lạnh lùng nhìn đám tu sĩ quỳ lạy trên đất, gào thét.
- Ba ngày trước lão phu phân cho các ngươi nhiệm vụ chuẩn bị dược liệu luyện chế Thanh Ly Đan, sao đến bây giờ vẫn không thấy tăm hơi? Hạ viện Xích Thủy Đan Khê làm ăn như thế sao?
- Đám dược liệu kia…
Đám tu sĩ phía dưới nhìn thấy Bạch Sơn Quân cư sĩ nổi giận, lo lắng nhìn nhau.
Có người nhỏ giọng quát lên.
- Là ai nhận lệnh bài của Bạch Sơn Quân lão tiền bối?
Trong đám người bên dưới, có một tu sĩ mặc áo bào xám bỗng nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hắn, hắn vội vàng chỉ về tiểu viện phía sau, kêu lớn.
- Chuyện Bạch tiền bối dặn dò, sao vãn bối dám lơ là, ba ngày trước vãn bối nhận lệnh bài xong đưa cho người trong viện này, không ngờ hắn vẫn chưa đưa đi…
- A…
Mọi người xung quanh kinh hãi, quay đầu nhìn về phía trong tiểu viện.
- Thật là to gan!
Bạch Sơn Quân cư sĩ nghe vậy, trong nháy mắt nổi cơn thịnh nộ, nhìn vào trong tiểu viện, quát lên.
Đợt Thanh Ly Đan này của lão phu là dùng để chiêu đãi các tiên trưởng, làm lỡ ngày thành đan, tiểu nhi, ngươi chịu nổi trách nhiệm không?
- Ồ?
Trong số tu sĩ quỳ gối trước tiểu viện, có người bắt đầu cười trên sự đau khổ của người khác.
Bọn họ nghĩ thầm, không phải tu sĩ tạp đan kia tỏ vẻ uy phong trước mặt bọn họ sao, gặp phải Bạch Sơn Quân lão tiền bối, thần tiên cũng phải ngã!
Cũng có người dùng ánh mắt không vui nhìn tu sĩ áo xám kia, Bạch Sơn Quân vội vàng muốn có dược liệu, vậy mà ngươi không tự mình đi lấy, để cho người hiền lành kia giúp, bây giờ có chuyện xảy ra thì đùn đẩy trách nhiệm ngay!
Nghe xong lời kia của Bạch Sơn Quân cư sĩ, bên trong nhà nhỏ yên ắng một lúc, sau đó có một luồng linh quang bay ra, tu sĩ áo xám kia vốn dĩ còn đang sợ hãi nhìn biệt viện, trong lòng hơi vui mừng vì mình vu oan giá họa thành công, không ngờ bị luồng linh quang này đánh thẳng lên mặt, hắn hét thảm một tiếng, lăn lộn mấy vòng, đợi bò lên được thì da mặt đã xanh tím, răng cũng rớt vài cái.
Mà luồng linh quang đánh lên mặt hắn lăn xuống đất, hiện lên một lệnh bài màu xanh, còn chưa giải trừ phong ấn.
- Trưa hôm qua có một tiểu đồng đưa lệnh bài đến chỗ ta, không nói không rằng, sao ta biết đó là cái gì, cũng chẳng chú ý đến, nếu bây giờ chủ nhân đến rồi, các ngươi nên đi chuẩn bị kỹ càng, đừng quấy rầy ta!
Bên trong khu nhà nhỏ, giọng nói của tu sĩ tạp đan kia vang lên.
- Còn nữa, nói chuyện phải cẩn thận, còn dám ăn nói linh tinh.
Mờ hồ có một ánh mắt lạnh lùng nhìn tu sĩ áo xám kia.
- Lần sau không chỉ rớt mấy cái răng đơn giản như vậy nữa đâu!
Tu sĩ áo xám bị thương không nhẹ, da mặt đau nhức, vừa giận vừa thẹn, nhưng nghe được câu nói này, đáy lòng hắn phát lạnh, có loại cảm giác bị ánh mắt băng giá liếc nhìn, tiếng rên cũng nhỏ xuống, nỗi hận trong lòng biến mất, chỉ là nhìn xuống tấm bảng trên tay, vẻ mặt như đưa đám, không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
Những tu sĩ khác nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi.
- Hả?
Nhưng lúc này, vị Bạch Sơn Quân giữa không trung lại quát lên, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía khu nhà nhỏ, trầm giọng nói.
- Tùy tiện ra tay đánh người khác bị thương, thật to gan, tiểu bối nhà ngươi biết đám đán dược kia quan trọng đến mức nào không, ta không quan tâm đám ngu xuẩn hạ viện các ngươi làm gì, nếu lệnh bài ở trong tay ngươi, sao không đưa dược liệu ra?
- Hả?
Tu sĩ ngoài sân nghe xong, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Nghe xong lời tu sĩ tạp đan kia, ai cũng đoán được chân tướng mọi chuyện, không ngờ rằng Bạch Sơn Quân kia vẫn hỏi tội hắn.
- Bạch Sơn Quân tiền bối không ưa hắn…
- Đúng vậy, ỷ vào tu vi kim đan, tùy tiện đánh người khác trước mặt Bạch Sơn Quân tiền bối, còn dám tiếp tục hung hăng ngang ngược!
Trong tiếng bàn luận khe khẽ, đám người ngước đầu xem trò vui.
Quan Ngạo nghe xong lão đan sư kia nói, lông mày nhíu chặt lại, đáp trả.
- Ông lão này đúng là không nói lý, không nghe Phương tiểu ca nói hắn không phụ trách chuyện này sao? Ai làm lỡ chuyện thì đi tìm người đó, đứng đây lải nhải với chúng ta làm gì?
- Câm miệng!
Bạch Sơn Quân cư sĩ nghe xong, lạnh lùng quát khẽ một tiếng, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua cánh cửa tiểu viện sau lưng Quan Ngạo.
Thật ra trong lòng hắn không vui, bản thân là đan sư thượng viện, tự mình đi vào trong hạ viện này, người nào dám không làm lễ bái kiến chứ, vậy mà tên ngốc to con này không chỉ không quỳ xuống, ngay cả ôm quyền cúi chào cũng không có, người trong biệt viện còn quá đáng hơn, không hề chịu ra mặt, còn đánh người bị thương trước mặt hắn, gặp phải kẻ kiêu căng như vậy, sao hắn nhịn được?
Bạch Sơn Quân lạnh lùng quát một câu, hai tay chống hông, trên mặt hiện lên sự kiêu căng, nói.
- Lão phu còn có một đống chuyện cần xử lý, không hơi sức đâu quan tâm đến tranh đấu của đám ngu xuẩn các ngươi, lệnh bài ở trong tay ai, ta sẽ hỏi tội kẻ đó, ngươi đùn đẩy cái gì?
Dứt lời, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía tiểu viện, quát lên.
- Tiểu nhi, đi ra đây nói chuyện!
Bên trong khu nhà nhỏ vẫn yên lặng.
Bạch Sơn Quân đợi một lát, trên mặt lóe lên một chút tức giận, cười lạnh một tiếng, bước về phía trước ngạo nghễ nói.
- Không phải lão phu chưa từng nghe người khác nhắc đến ngươi, chỉ là một tu sĩ tạp đan mà th không phải thôi, làm ra vẻ cao nhân gì trước mặt lão phu? Đi ra đây cho ta!
Bên trong khu nhà nhỏ vẫn yên ắng, chỉ có Quan Ngạo dùng ánh mắt không thân thiện nhìn Bạch Sơn Quân này.
Đám tu sĩ xung quanh đều nhìn Bạch Sơn Quân, lại nhìn vào bên trong khu nhà nhỏ, bầu không khí bỗng nhiên trở nên lúng túng. . .
Trên mặt Bạch Sơn Quân có chút không nhịn được, hắn hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện, trong biệt viện đã vang lên một câu.
Giọng nói kia có vẻ không kiên nhẫn.
- Ngươi cũng cút!
---------------------------------------------