Đại Kiếp Chủ

Chương 668: Người hiền lành bên trong hạ viện. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chậm rãi kết hợp Thiên Diễn Thuật vào trong đan đạo, trong lòng Phương Nguyên mơ hồ có chút chờ mong. . .

Có lẽ, hắn sẽ trở thành một Đan Sư duy nhất không cần đan phương?

- …

- ...

Trong lòng nghĩ rõ ràng các loại quan hệ, Phương Nguyên bắt đầu thử nghiệm từng bước một.

Tất nhiên lúc đầu hắn không thuần thục, có thể dễ dàng thôi diễn biến hóa của dược tính, nhưng Phương Nguyên lại không rõ ràng với dược tính, hắn cảm thấy mới lạ, đành đi đọc các loại điển tịch, tìm hiểu các loại hình thay đổi của dược tính…

May mà nơi này là Xích Thủy Đan Khê, may mà Xích Thủy Đan Khê chính là thế lực thuộc Lang Gia Các.

Mặc dù tàng kinh điện của Xích Thủy Đan Khê không phong phú như ở Lang Gia Các, nhưng cũng được xem là rất đầy đủ rồi, đám sách mà Tử Tiêu động chủ gom về cũng không thể sánh bằng, sau khi Phương Nguyên nhét cho người thủ vệ nhìn tàng kinh điện một cây bảo dược, đối phương vô cùng hào phóng cho Phương Nguyên quyền lực có thể tùy ý đọc các loại điển tịch, thậm chí cho phép hắn mượn về đọc một phần.

Bù lại, đan đạo của Phương Nguyên thay đổi tăng nhanh như gió.

Nhưng trong lúc Phương Nguyên tỉ mỉ xem xét lại đan đạo của mình, thì ở Xích Thủy Đan Khê cũng xuất hiện sự thay đổi ngoài dự đoán của mọi người. . .

. . . Không ai làm việc!

Cũng không trách được người khác, trong một tháng qua, bọn họ đã quen với việc có thể trốn thì trốn, giao việc của mình cho Phương Nguyên, mà cái tên người thân thiện nhất trong hạ viện cũng chưa từng làm bọn họ thất vọng, bọn họ đã quen với tháng ngày nhàn rỗi, bỗng nhiên có một ngày phát hiện ra công việc của mình chồng chất như núi không ai xử lý, người nào người nấy đều choáng váng…

- Phương tiền bối, lúc nào mới đưa đến đám linh dược mà Bạch Sơn Quân cần?

- Phương tiền bối, Tử Kim Bát Long Lô mới vận chuyển đến đây, ngươi đã đo lường chưa?

- Phương tiền bối, ngươi đã dùng Thanh Thủy Phù cho ruộng linh dược số ba chữ Bính chưa?

- …

- …

Từng tiếng giục muốn đẩy Phương Nguyên mở cửa ra, thấy không ai trả lời nên phải chạy đến tận nơi, ở trước cửa tiểu viện của Phương Nguyên càng ngày càng có nhiều người tụ tập, hấp dẫn không ít người đến xem trò vui, chỉ chốc lát đã có mấy chục người, dồn dập nhốn nháo.

Nhưng trong tiểu viện của Phương Nguyên lại hoàn toàn yên tĩnh, không trả lời chút nào.

Mãi đến khi mọi người không nhịn được nữa, muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào, cánh cửa khu nhà nhỏ mới mở ra, cơ thể cao to của Quan Ngạo từ trong tiểu viện bước ra, nói với đám tu sĩ ở bên ngoài.

- Phương tiểu ca nói, nếu mọi người đã ở đây, vậy thì nói với các ngươi một tiếng, ngoài trừ những việc mà hắn được giao ra, hắn sẽ không làm những việc khác!

Nghe xong lời này, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, yên lặng một lát, rồi sau đó, "Oanh" một tiếng sôi sùng sục.

- Chuyện gì thế này?

- Nói không làm là không làm, ngươi đang đùa chúng ta sao?

- Nếu đã vào Phụ Lục Ty, làm gì có đạo lý ngươi nằm chơi hưởng phúc?

Trong lòng đám người này rất bất mãn, đặc biệt là những kẻ bình thường giao rất nhiều việc cho Phương Nguyên, càng hoảng hồn hơn.

Ngày bình thường chơi đã thành thói quen, ai muốn những ngày tiếp theo sẽ mệt gần chết chứ, đặc biệt là mấy ngày nay đã dồn nhiều việc chưa xử lý xong, muốn làm hết cũng không dễ, quan trọng nhất là, Phương Nguyên là người hiền lành đã khắc sâu vào trong tiềm thức bọn họ, vì thế bọn họ cảm thấy những việc này nên giao cho Phương Nguyên mới đúng, ngươi không làm thì ai làm đây?

Đương nhiên, một nguyên nhân khác đó là dù sao Phương Nguyên cũng chỉ là một tu sĩ tạp đan, không có chút uy nghiêm nào trong lòng bọn họ.

Trái ngược với đám người đang la hét bên ngoài, trong khu nhà nhỏ vẫn yên ắng không có một tiếng động.

Mãi đến khi có người không nhịn được, muốn đẩy cửa đi vào nói chuyện, bên trong khu nhà nhỏ mới vang lên một câu nói.

Câu nói kia chỉ có một chữ.

- Cút!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)