Đến nơi đây, Phương Nguyên cũng không chần chừ lâu, hắn đưa thư tiến cử lên, chờ đợi triệu kiến.
Sự thực chứng minh, có lẽ tu vi của Tử Tiêu động chủ không ra sao, nhưng trên phương diện đan đạo lại có danh vọng không nhỏ, sau khi hắn đưa thư tiến cử đi, rất nhanh có một nam tử mặc đồ đan sư màu trắng gọi Phương Nguyên đến, hắn tự xưng là chấp sự thượng viện, họ Hứa.
Trong một toà Thiên Điện, sau khi mọi người ngồi xuống, Hứa chấp sự cười nói.
- Nguyễn Sư có danh hào Tiểu Đan Vương Đông Hải, là đại tông sư đan đạo hiếm thấy của chúng ta, ngươi là do hắn tiến cử đến đây, Hứa mỗ cũng không dám chậm trễ, nhưng không biết đan đạo của ngươi mấy phẩm?
Phương Nguyên nghe xong, nói.
- Ta chưa thi đậu Đan Sư, cũng không có phẩm giai!
Hứa chấp sự nghe xong, khẽ cau mày, trầm ngâm nói.
- Cảnh giới của ngươi là Kim Đan, theo lý thuyết phải đi vào thượng viện, nhưng dù sao ngươi cũng mới đến, đầu tiên vào trung viện rèn luyện một thời gian mới ổn thỏa, nhưng vấn đề quan trọng nhất là ngươi lại không phải đan sư…
Hắn nhìn Phương Nguyên, chỉ cươi cười, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn.
- Huynh đài, ngươi làm ta thấy hơi khó khăn rồi!
- Đây là… Muốn chỗ tốt?
Phương Nguyên vừa thấy ánh mắt của Hứa chấp sự, trong lòng hiểu ra.
Trên đường đi đến đây, Tử Tiêu động chủ từng nói cho hắn nghe về cơ cấu trong Phụ Lục Ty, tổng cộng chia làm thượng viện, trung viện và hạ viện, thượng viện phụ trách việc thu mua linh dược, lò luyện đan, là vị trí rất quan trọng, trung viện chưởng quản điều hành mọi thứ, mà hạ viện chính là nơi phụ trách làm việc.
Mà Phụ Lục Ty này, từ trên xuống dưới sợ rằng phải có hơn ngàn mấy người, mà còn chưa tính tạp dịch, nhưng người chân chính thuộc về Tiên Minh, chỉ mười mấy người mà thôi, những người khác đều là chiêu mộ lâm thời, hoặc là do thế gia Tiên Môn đề cử đưa đến, muốn lập chút công lao trong đại khảo sáu đạo, để có chút hi vọng gia nhập vào Tiên Minh, đương nhiên người càng cấp cao thì có ấn tượng càng nhiều.
Cũng vì nguyên nhân này, danh sách vào thượng viện bị tranh cướp đến vỡ đầu, Phương Nguyên hoàn toàn không nghĩ đến.
Nhưng Tử Tiêu động chủ từng nói với hắn, dựa vào mặt mũi của ông ta, nếu tự tay viết thư đề cử, vậy thì sắp xếp Phương Nguyên vào trung viện cũng không phải là vấn đề, hơn nữa Phương Nguyên vốn là tu sĩ Kim Đan, không thể trộn lẫn với đám người trong hạ viện được…
Mà bây giờ, vị Hứa chấp sự kia giả vờ làm khó dễ, trầm ngâm một lúc, rõ ràng đang ám chỉ gì đó.
Phương Nguyên nhìn một chút thì hiểu ra, hắn nghĩ.
- Cho hắn chút đồ tốt cũng được, chỉ là trong tay ta không có bao nhiêu linh tinh, trong Túi Càn Khôn còn có vài loại pháp bảo và bảo dược, nhưng nếu cho hắn, sẽ dọa hắn sợ mất…
Trong lúc suy nghĩ, bỗng nhiên bên ngoài có người thông báo muốn gặp mặt, một lúc sau, một tu sĩ Kim Đan mặc hoàng bào, khuôn mặt đau khổ, vừa vào đến cửa đã quỳ chân xuống trước mặt Hứa chấp sự, trên tay ôm một cái hộp, muốn nói rồi lại thôi.
Hứa chấp sự cười nói.
- Đừng gấp gáp, đến Thiên Điện nói chuyện…
Để tạm cho Phương Nguyên chờ ở đây, sau đó đưa tu sĩ hoàng bào đến Thiên Điện, chờ hắn ngồi xuống, tu sĩ hoàng bào nhanh chóng dâng một cái hộp lên, bên trong có ba hạt châu mờ mịt, linh khí nội liễm, trời sinh phù văn, đúng là thần kỳ.
Hứa chấp sự cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, nghe được tu sĩ hoàng bào nhỏ giọng cầu xin.
- Xin Hứa chấp sự đừng trách, trước đây là do Lý mỗ không hiểu chuyện, hiếu kính qua loa, nên phải rèn luyện ở hạ viện, nhưng trong hai tháng nay, tại hạ phải chăm sóc lò luyện đan ở hạ viện, còn phải sắp xếp sách thuốc, kiểm số linh dược, không phân biệt được ngày đêm, thật sự quá khổ cực, mong rằng chấp sự khai ân, điều ta đến trung viện đi…
Hứa chấp sự nghe xong thì cười nhẹ một cái, nói.
- Sao ngươi lại nói như vậy, cứ nói thẳng với ta là được, cần gì những thứ vòng vèo kia chứ? Thôi, ngươi về đó chờ đi, đợi đến lúc trung viện có chỗ trống, ta sẽ đưa ngươi lên!
Bọn họ cố ý đến Thiên điện, nhỏ giọng nói chuyện, vốn tưởng rằng Phương Nguyên không nghe được, nhưng không ngờ tu vi thật sự của Phương Nguyên là Tử Đan, lại có thần thức mạnh mẽ, nghe hết cuộc nói chuyện không sót một chữ này, đặc việc là việc chăm sóc mấy cái lò luyện đan, tìm kiếm sách thuốc, kiểm số linh loại kia đã làm hắn động tâm, nghĩ chẳng phải mình đến Phù Lục Ty chẳng phải là vì những thứ đó sao?
Vốn muốn chọn một pháp bảo không đáng cho hắn, nhưng cuối cùng lại trả về.
Ngay lúc này, Lý chấp sự dương dương tự đắc quay về, nói với Phương Nguyên.
- Phương đạo hữu suy nghĩ thế nào rồi?
Phương Nguyên bất đắc dĩ hít một hơi, nói.
- Tại hại hiểu rõ ý tốt của Hứa chấp sự, tiếc là trên người tại hạ không có gì đáng giá…
- Ồ?
Sắc mặt của Hứa chấp sự trầm xuống, nhàn nhạt nói.
Ở hạ viện đúng lúc có một chỗ trống, ngươi đi xuống đó rèn luyện một thời gian được không?
Phương Nguyên nghe xong, lập tức cười nói.
- Đa tạ Hứa chấp sự!