Sau khi Phương Nguyên kết thành Tử Đan, đây là lần đầu tiên hắn dùng toàn lực phi độn,
Tốc độ kia giống như tia chớp, nhanh gấp ba lần bình thường, xung quanh người hắn có một làn sương mù mịt mờ bao bọc, xuyên qua hư không, lúc ẩn lúc hiện, giống như quỷ mị bay về một phương.
Trước đây hắn đã có chuẩn bị, dùng một tia Huyền Hoàng Khí lặng yên bám vào trên người bọn chúng, bây giờ một tia Huyền Hoàng Khí giống như bó đuốc lớn trong đêm đen, giúp cho Phương Nguyên dễ dàng tìm ra vị trí của đối phương.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một ngọn núi đen dữ tợn ở xa xa, dựng thẳng như răng nanh, khói đen tràn ngập, xung quanh núi có bày đại trận, bên trong thấp thoáng có mấy hành cung, uy nghiêm đáng sợ, xung quanh trăm dặm không nghe được tiếng chim hót, cũng không thấy dấu chân thú hoang.
Phương Nguyên đi xuống đám mây ở biên giới ngọn núi, tay áo hắn bay bay, đi thẳng đến cửa lớn hành cung.
Lúc này, trong hành cung lớn nhất trong đại trận, Tống Kỳ Si trấn thủ Ôn Bộ Hoàng Châu Cửu Trùng Thiên đang ôm một hồ lô màu đen lớn, lười biếng ngồi trên ghế thái sư cao nhất.
Ở xung quanh có hơn mười vị giáp sĩ mặc giáp đen, có hai người mặc áo bào xám, trên người có một lớn bụi bẩn bao bọc, một trưởng lão bẩn thỉu đã già, mặt đầy vết chân chim, người còn lại thì có dáng người thấp bé, tóc xám trắng, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng thì giống như một tiểu cô nương bảy, tám tuổi mà thôi.
- Luồng ôn khí này được Cát Lão Tiên Nhân, người đứng đầu Ôn Bộ quan tâm, chuyện rất quan trọng, không thể bỏ dở việc thi pháp được, trong phạm vi vạn dặm quanh đây chỉ có mấy bộ lạc, vừa rồi chúng ta dùng Hủ Cốt Điểu quan sát thất bọn chúng đã bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi đến bên Trung Châu, chẳng lẽ chúng ta thả bọn chúng đi như vậy?
Người mở miệng là tiểu cô nương mặc áo bào xám bên trái trấn thủ Ôn Bộ.
Người trấn thủ Ôn Bộ nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng, nói.
- Hai tên tán tu không biết trời cao đất dày, dám cứu người Ôn Bộ chúng ta thi pháp, còn giết chết vài vật cưỡi giáp sĩ của chúng ta, muốn đi dễ dàng như vậy sao?
Nói xong, ánh mắt hắn càng lạnh lẽo, nói nhỏ.
- Nói trắng ra, mấy bộ lạc kia không đáng bận tâm chút nào, sơn mạch Long Miên rộng lớn mênh mông, trải dài mấy trăm ngàn dặm, có thể dễ dàng tìm được bộ lạc thay thế bọn chúng, nhưng nếu tin tức này truyền ra bên ngoài, sau đó người người học theo, chạy đến Trung Châu, lúc đó mới thật sự phiền phức!
Ông lão áo xám bên phải nghe xong, sắc mặt hơi đẹp hơn chút, cười nói.
- Không biết Tống tướng quân có tính toán gì không?
- Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên chúng ta, sao có thể tha cho kẻ dám xúc phạm được?
Trấn thủ Ôn Bộ nghe xong, cười lạnh, nói.
- Hai tên tán tu không đáng nhắc đến, thậm chí là lão già đến từ Đông Hải kia, ta cũng không để vào mắt, ta chỉ sợ lão già Đông Hải kia nhìn thấy tình hình không đúng thì bỏ chạy mất, đến Tiên Minh ở Trung Châu nói hươu nói vượn thôi!
Nói xong, hắn trầm ngâm rồi nói tiếp.
- Bây giờ không nên đánh rắn động cỏ, luyện thêm vài con Hủ Cốt Điều theo dõi bọn chúng, sau đó tìm cơ hội tạo cạm bẫy, một lần bắt được luôn, vừa vặn, giai đoạn thứ hai của ôn khí cần dùng người tu hành để thi pháp.
- Tướng quân anh minh!
Người ở xung quanh nghe thấy, đều cười to khen ngợi.
Sau đó, vị trấn thủ Ôn Bộ kia tiếp tục dặn dò.
- Hai vị trưởng lão hãy bày mưu tính kế, những người khác đi ra ngoài thăm dò trước, tìm thêm mấy bộ lạc luyện ôn, nếu tìm được thì ghi chép lại cẩn thận, để giao lại cho Cát Lão Tiên Nhân, để cho ngài xem xét.
- Vâng. . .
Mấy vị giáp sĩ áo đen nghe vậy, đều gật đầu đồng ý.
Nhưng lúc đám người sắp rời đi, bỗng nhiên nghe được một tiếng nổ thật lớn, giống như động đất, ngay cả hành cung cũng bị run theo, mọi người trong cung đều thay đổi sắc mặt, nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra…
- Tướng quân, không ổn, có người đánh vỡ đại trận bên ngoài, xông vào hành cung!
Ngay lúc này, người phòng thủ mặt mũi đầy kinh hoàng vọt đến, vội vã chạy vào bẩm báo.
- Kẻ nào có lá gan này?
Sắc mặt người trấn thủ Ôn Bộ thay đổi, thậm chí trên mặt còn hiện lên sự hoang đường khó thể tin, hắn vỗ mạnh lên bàn đá, cả người hóa thành một đám mây đen, vọt ra ngoài hành cung với mọi người, hắn đứng giữa không trung quan sát.
Sau đó mọi người nhìn thấy, bên ngoài đại trận có một cái bóng mặc áo bào xanh, đang bước nhanh về phía trước.
- Là ngươi?
Ánh mắt người trấn thủ Ôn Bộ trở nên kinh ngạc, hắn nhận ra nam tử áo bào xanh này là tu sĩ tạp đan làm hỏng lần thí pháp của hắn, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, hắn nheo mắt, lạnh lùng nói.
- Ngươi đến đây làm gì?
Nam tử áo xanh vẫn tiếp tục bước lên, nhàn nhạt nói.
- Hàng yêu trừ ma!
- Cái này…
Người trấn thủ Ôn Bộ và mọi người xung quanh đều ngẩn ra, trong lòng nổi lên cảm giác hoang đường khó có thể tin nổi, giống như nghe được một chuyện cười hoang đường vậy, có rất nhiều người ngẩn người xong thì nhịn không được cười to…
Bọn họ là người Ôn Bộ Cửu Trùng Thiên, lại có người đến tìm bọn họ để hàng yêu trừ ma?
Hơn nữa còn là một tu sĩ tạp đan?
- Lúc trước nể mặt lão già ở Đông Hải, ta mới tha cho ngươi một mạng, không ngờ ngươi lại chủ động tìm đến tận cửa…
Người trấn thủ Ôn Bộ xua tay, bất đắc dĩ cười nói.
- Muốn chết cũng không cần gấp như vậy đâu, bắt hắn lại!
Vừa dứt lời, xung quanh có mười mấy binh giáp áo đen nhịn không nổi cưỡi ngựa chạy đến, trong tay cầm trường thương có khói đen quấn quanh, hét to một tiếng, khói đen trên người bốc lên cao, bọn họ từ trên trời giáng xuống như thần tiên hạ phàm, bay thẳng đến tu sĩ áo bào xanh phía dưới, thoạt nhìn như kẻ kia sẽ không chịu nổi một kích.
Mà người trấn thủ Ôn Bộ kia và hai tu sĩ áo xám bên cạnh cũng không hề quan tâm đến kết quả, bọn họ nhìn xung quanh xem có cao thủ ẩn núp gần hắn hai không, nếu không, một đan tu tạp đan sao có lá gan chạy đến đại doanh Ôn Bộ chứ?
Nhưng chỉ một lát, sắc mặt bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.
Tu sĩ áo xanh đi thẳng về phía trước, đón đánh mười mấy kỵ giáp sĩ, sắc mặt hắn không hề thay đổi, không vội vàng, bước chân vẫn bình thản không nhanh không chậm, đồng thời hắn vung tay áo lên!
Xoẹt một tiếng, một đạo thanh có cương khí mờ mịt quét ra.
Một luồng cương khí kia giống như một làn gió bình thường, chỉ là trong đó có điện quang mơ hồ như rắn bò, từ trái qua phải, sau đó hơi đảo lại, nhưng giáp sĩ áo đen khủng bố, khí thế hùng hổ kia run lên từ tận đáy lòng, trên mặt cứng đờ, giống như bị lấy mất sự sống trong cơ thể, biến thành điêu khắc rồi.
- Phốc phốc phốc phốc…
Không quá nửa hơi thở, bỗng nhiên người tiếp theo bị nổ tung lên.
Cả người lẫn ngựa, ngay cả áo giáp đen trên người và thương có sương mù màu đen quấn quanh thân, tất cả đều bị nổ tung.
Mảnh hư không trước hành cung bị mưa máu và khói đen bao phủ trong chớp mắt.
Mà tu sĩ áo bào xanh kia thì đi ra từ trong mưa máu và khói đen, trên người không dính chút bụi, trên mặt cũng rất bình tĩnh, giống như chưa làm gì cả, nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt nhìn thẳng vào người trấn thủ Ôn Bộ.
- Sao có thể chứ?
Kẻ trấn thủ Ôn Bộ kinh hãi, con ngươi muốn nhảy ra khỏi tròng mắt.
Một tu sĩ tạp đan sao có khả năng đánh ra thần thông bực này?
Cảnh tượng này làm cho cả người hắn cứng lại trong nháy mắt, sau đó hét ầm lên, phẫn nộ rống to.
- Giết hắn.
Ầm ầm ầm. . .
Bên ngoài hành cung, bầu không khí khinh thường từ trên cao nhìn xuống đã biến thành như ong vỡ tổ trong nháy mắt, bọn chúng lạnh cả người, sau đó đều cố gắng dùng pháp lực hoặc pháp bảo trên người, tạo thành ánh sáng hung ác phóng lên trời, giống như mấy con rắn độc táp về phía Phương Nguyên, hai mươi kỵ giáp sĩ xung quanh cũng kết thành đại trận vọt đến.
Mà trong tình thế nguy hiểm này, khuôn mặt Phương Nguyên vẫn không hề có cảm xúc, hắn nhẹ nhàng đánh ra một luồng pháp lực.
Trong thức hải, Tử Đan xoay tròn…
Trong khoảnh khắc đó, khí cơ trên người hắn bay vọt lên như thủy triều.
Giống như không có giới hạn!
- Bùm!
Trong đại trận tối om và ánh sáng pháp bảo đầy trời, hắn chậm rãi bước đến, đánh ra một chưởng.
- Ào ào ào. . .
Kỵ binh áo đen kết thành trận bị một chưởng vỗ nát, sau đó từng bóng người lay động, từng người một bị đánh nổ, màu máu bắn tung tóe như pháo hoa, tạo thành từng chùm trên không trung, trước khi chết cũng không có cơ hội kêu thảm.
Ba vị thống lĩnh của kỵ binh áo đen đã có tu vi nửa bước Kim Đan, nhưng vừa mới tế pháp bảo lên giữa không trung, chưa kịp thả ra thần uy, đã bị một tay áo lớn phất qua, thần uy trên pháp bảo bị cuốn ngược, trực tiếp phản chủ, làm cho sắc mặt ba vị thống lĩnh quái lạ, cả người cứng đờ, thất khiếu chảy ra máu tươi, cuối cùng thần hồn cũng không còn.
Trong khoảnh khắc đó, mấy chục kỵ binh áo đen đã chết trong tay hắn.
Nhưng trên mặt Phương Nguyên lại không có biểu tình, vô cùng bình tĩnh.
Gặp người giết người, thấy ma giết ma!
Yêu ma ăn người, chỉ là ăn từng người, nhưng dùng người sống luyện ôn, chính là giết chết vô số.
Những kẻ này, còn đáng chết hơn cả yêu ma!
Từ đầu đã có ý diệt ma, vậy nên lúc ra tay không hề lưu tình.
- Ngươi là ai? Muốn làm gì?
Người trấn thủ Ôn Bộ nhìn thấy cảnh đó, bây giờ hắn tin rằng Phương Nguyên chỉ là một tu sĩ tạp đan, đặc biệt là lúc Phương Nguyên ra tay, hắn cảm nhận được tia pháp lực nặng nề như núi lúc ẩn lúc hiện, hắn sợ suýt vỡ mật, vừa rống to, vừa vỗ lên ngực một cái, một phi kiếm màu đen bay nhanh như sao băng, đánh đến chỗ bóng người trên không trung.
- Vèo!
Bỗng nhiên phi kiếm màu đen dừng lại, bị Phương Nguyên dùng hai ngón tay kẹp chặt, không thể nhúc nhích một chút.
Phương Nguyên đi về phía hắn, nhàn nhạt nói.
- Ta chỉ là một tán tu, giữa đường nhìn thấy yêu tà, cầm kiếm lên giết chết mà thôi!