- Ai dám làm tổn thương Phương tiểu ca nhà ta?
Quan Ngạo trước đó đang ở trong bộ lạc lân cận giúp người ta giết heo, vừa thấy giữa không trung bên này xuất hiện một đội binh giáp, liền lập tức chạy tới, nhìn thấy đám binh giáp kia xuất thủ với Phương Nguyên, trong lòng vô cùng tức giận, một đao kia hoàn toàn không nương tay.
Ầm!
Một đao kia của hắn cũng khiến đám giáp sĩ vây công sợ hết hồn, đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy hắn bước nhanh chạy tới, hoả vân bên cạnh tàn sát bừa bãi, cuồn cuộn, trong nháy mắt đã đến trước người Phương Nguyên, tức giận không thôi, bên cạnh giống như dâng lên một biển lửa, bàn tay mở ra, đại đao lại chuyển tới, “Ba một tiếng lọt vào trong tay hắn, chắn trước người hắn, hung hăng lay động.
Hiện giờ hắn đã phục dụng đủ loại linh tài bảo dược, quả thực khó có thể tính ra, nhất là lúc ở trong bí cảnh Kim gia của Thiên Lai Thành, lại càng ăn đủ loại bảo dược, pháp lực toàn thân cũng như nước đẩy thuyền lên, hôm nay đã là tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, thoạt nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể phá cảnh, pháp lực cuồng bạo mãnh liệt kích động, trong mắt mọi người, quả thực còn đáng sợ hơn Kim Đan tu sĩ.
Trấn thủ Ôn Bộ giữa không trung nhìn thấy màn này, liền xác định hắn chính là điểm dựa của Phương Nguyên.
Hắn cũng không biết Phương Nguyên thật ra là Tử Đan, chỉ bởi vì hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, khí cơ màu xanh quanh quẩn trong thức hải, che khuất Tử Đan, vì vậy khí cơ toàn thân mới nhìn như tạp đan màu xanh, chẳng qua trong lòng cảm thấy, dựa vào khí cơ của cự hán này mạnh hơn tu sĩ tạp đan rất nhiều, lại nhìn người trong bộ lạc, rõ ràng càng tín nhiệm tráng hán này.
- Ngươi là ai?
Ngưng thần đánh giá Quan Ngạo mấy lần, hắn không để ý tới Phương Nguyên nữa, lãnh đạm mở miệng nói với Quan Ngạo.
- Ngươi quan tâm ta là ai làm gì?
Quan Ngạo cầm đại đao trong tay, lạnh lùng quát hỏi, căn bản khinh thường để ý đến hắn.
- Hừ!
Ánh mắt trấn thủ Ôn Bộ lạnh lùng, lạnh giọng nói:
- Vậy ngươi đã biết xuất thủ với Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên sẽ có hậu quả ra sao chưa?
Quan Ngạo lắc đầu:
- Không biết!
Trấn thủ Ôn Bộ nhất thời mất mặt, vung tay lên nói với người bên cạnh:
- Cùng bắt lại!
- Dạ!
Phía sau hắn mấy chục kỵ giáp sĩ, lập tức cùng kêu lên đáp ứng, vội vàng bắn lên phi mã, vọt thẳng tới hướng Quan Ngạo phía dưới, trong lúc nhất thời hư không hừng hực, sát khí chọc trời, những giáp sĩ này vừa rồi nhìn thấy Quan Ngạo xuất thủ hung mãnh, dĩ nhiên trong lòng người nào cũng không dám xem thường hắn, vừa vọt ra, liền đồng thời thôi động trường thương trong tay, trong chốc lát, lại tràn ngập hắc vụ, muốn che khuất bầu trời.
Trấn thủ Ôn Bộ giữa không trung, cầm hồ lô màu đen lên, tay ấn vào nút chai.
Hiển nhiên một trận chém giết sắp sửa triển khai, dân chúng trong bộ lạc cũng bị hù dọa sắc mặt đại biến, có mấy người gan lớn đã cầm sẵn đinh ba và sài đao trong tay, chuẩn bị hành cộng:
- Có cần giúp sơn thần Đại lão gia đánh một trận không?
- Sơn thần Tam lão gia hình như không tính toán động thủ.
- Ai da, Tam lão gia làm nghề y, thân hình lại gầy yếu, chắc chắn sẽ không đánh nhau.
- -
- -
- Từ từ hãy động thủ.
Nhưng trong một thoáng này, đột nhiên từ phía đông truyền đến một tiếng quát, sau đó, nhìn thấy một đạo linh quang phi tới, lại là một thanh phi kiếm dài ba thước, trên thân kiếm, bọc một mảnh bạch quang, trong chốc lát bay đến giữa Quan Ngạo và đám giáp sĩ kia, không trung chấn động, bạch quang đã phát ra, mạnh mẽ tách Quan Ngạo và đám giáp sĩ đang chuẩn bị xuất thủ.
- Sao?
Phương Nguyên đứng phía dưới và Ôn tướng giữa không trung, đồng thời nhìn về phía đông.
Chỉ thấy ở ngoài mấy dặm, giữa không trung, rõ ràng có một cỗ xe ngựa cao lớn ùng ùng chạy tới.
Vật kéo xe ngựa lại là hai con hươu sao thân thể cao lớn như ngựa, bốn vó đạp phong, như giẫm trên đất bằng, nơi nào đi qua, tiên phong đung đưa, mây bay sương tan, không lâu sau đã đi đến hư không, chậm rãi dừng lại giữa không trung.
- Ha ha, chư vị đạo hữu, có chuyện gì mà động thủ vậy?
Theo một thanh âm trong sáng vang lên, cửa xe đẩy ra, từ bên trong đi ra một vị nam tử trung niên áo bào tung bay, khí độ không tầm thường, bên cạnh là hai vị đồng nhi áo xanh tóc trái đào tuấn tú phụng dưỡng hai bên, sau khi xuống xe ngựa, tay áo vung lên, một đạo phi kiếm liền ông ông kêu lên, hoá nhỏ, bay vào trong tay áo của hắn.
- Kim Đan trung kỳ?
Phương Nguyên nhìn thấy người này, hơi ngẩn ra, cũng phát hiện tu vi của người này cao hơn Trấn thủ Ôn Bộ một bậc, hơn nữa nhìn pháp lực trên thân phi kiếm, sợ rằng ít nhất cũng là đan phẩm màu trắng, ở trong Kim Đan đã coi như không tệ.
Hơn nữa lúc này hươu sao kéo xe ngựa cũng rõ ràng là dị thú, phẩm chất xe ngựa lại càng không tầm thường, tựa như là một món pháp bảo.
Nhìn từ cái này phán đoán, có thể nhìn ra lai lịch của người đến không tầm thường.
- Ta và Phương tiểu ca ở chỗ này chữa bệnh cho người ta, bọn họ không biết từ nơi nào đến, lại muốn bắt chúng ta!
Phương Nguyên và Trấn thủ Ôn Bộ cũng không có lập tức mở miệng, chỉ là Quan Ngạo tức giận bất bình, ồn ào nói.
- A?
Nam tử trung niên kia nghe vậy, hơi ngẩn ra, nhìn Phương Nguyên đánh giá, sau đó nhìn về phía Trấn thủ Ôn Bộ hung uy đung đưa giữa không trung, cười nói:
- Lão phu động chủ tiểu động thiên Tử Tiêu Đông Hải, Nguyễn Thiên, từ xa nhìn thấy ôn khí ngất trời, đặc biệt tới tìm hiểu xem rút cuộc xảy ra chuyện gì, nếu hai vị tiểu hữu này chữa bệnh cho dân chúng, vậy là chuyện tốt, không biết vị đạo hữu này vì sao lại như vậy?
- Tiểu động thiên Tử Tiêu?
Ôn tướng nghe thấy tên người này, trong lòng nhất thời khẽ động, sắc mặt âm lãnh vài phần, vừa rồi lại nhìn thấy người này phi kiếm, biết đan phẩm của hắn không tầm thường, nên cũng không dám khinh thường, miễn cưỡng thi lễ, cười lạnh nói:
- Ha hả, bổn tọa chính là Tống Kỳ Si Trấn thủ Ôn Bộ Cửu Trọng Thiên Hoàng Châu, phụng mệnh ở đây thử pháp, lại bị mấy người này quấy rầy, nên bắt lại xử trí, ngươi cũng quản sao?
- Cửu Trọng Thiên?
Động chủ Tử Tiêu nghe thấy, sắc mặt cũng khẽ biến, nhìn thoáng qua hồ lô trong lòng ngực của hắn, lại nhìn dân chúng bộ lạc phía dưới, trong lòng đã đoán được mấy phần, sắc mặt có chút không vui, thản nhiên nói:
- Chuyện của Cửu Trọng Thiên, lão phu dĩ nhiên không có bản lãnh để ý tới, chẳng qua lão phu cũng muốn hỏi một câu, vị Trấn thủ này, ngươi chạy đến đây thử pháp, có phải đã vượt giới hay không?