Đó là bởi vì, khí huyết toàn thân của hắn đều đã hội tụ, chỉ vì một mục đích. . .
Ùng ùng. . .
Trên đỉnh núi, mây đen hội tụ, sấm sét vang dội, hai tay Quan Ngạo nắm lấy đại đao, giữ hết trách nhiệm canh giữ bên ngoài đại trận, lúc này cũng không nhịn được nhìn thoáng qua bầu trời, nhìn mây đen hội tụ, một mảnh đen nghịt, không nhịn được thay đổi sắc mặt.
Ngưng thần nhìn chăm chú một hồi lâu, hắn bỗng nhiên có chút lo lắng nói:
- Trời sẽ không mưa chứ?
Vừa nói vừa giật một tàu lá chuối bên cạnh lên che đầu, phòng ngừa trời mưa.
Còn mèo trắng kia căn bản vẫn nằm gục trên cây khô lim dim mắt, lỗ tai chỉ khẽ giật giật, không ngẩng đầu.
. . .
. . .
Cảnh tượng thiên địa biến sắc, mây đen hội tụ chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian uống cạn một chung trà.
Bên trong động phủ, thần niệm Phương Nguyên nhìn vào trong thân thể, sau đó nhìn thấy, mảnh hỗn độn bị Huyền Hoàng khí bao vây đang chậm rãi thu liễm đến một chỗ, nơi một mảnh sương mù, dần dần lóe ra một đạo tử quang trong suốt, tựa như mặt trời mới sinh, bài trừ hết thảy u minh và hắc ám thế gian, sau đó mảnh hỗn độn càng thu liễm nhanh hơn, cuối cùng chỉ còn lại một viên Kim Đan xoay tròn. . .
Cho nên, trong nháy mắt tử quang xông thẳng trời cao.
Lấy ngọn núi Phương Nguyên đang ở làm trung tâm, tử quang hội tụ, xé rách tất cả mây đen giữa không trung .
Trong nháy mắt, trong một đêm không trăng không sao, tử quang tràn ngập tứ phương!
Đan thành tử quang ngất trời, trong một thoáng chiếu sáng ba trăm dặm!
. . .
. . .
- Thành công rồi!
Phương Nguyên nhìn chăm chú vào viên Tử Đan bên trong thức hải của mình, chỉ thấy có đại đạo phù văn huyền ảo, lớn bằng mắt rồng, thần tính nội liễm bên trong, sau đó tâm niệm hắn khẽ động, liền thấy Tử Đan nhẹ nhàng di chuyển có một tầng tử quang, giống như thủy triều từ trong nội đan phát ra, gột rửa tứ chi bách hải, kinh mạch tạng phủ của hắn, cuối cùng dâng lên giữa trán, tẩm bổ thần hồn của hắn.
Tử Đan di chuyển một vòng, lại có một đạo tử quang phát ra.
Mà mỗi đạo tử quang phát ra, nhục thể của hắn đều sẽ xuất hiện một phần biến hóa.
Đan quang rửa thân, thành tựu bảo thể!
Đợi đến khi đan quang di chuyển được chín vòng, cả người hắn giống như thay đổi thành một người khác.
Tất cả kẽ nứt đều bể tan tành, hóa thành từng sợi hắc khí nhè nhẹ, phiêu tán trong hư không, để lại lớp da như ngọc thạch, lúc nhìn kỹ, phảng phất có thể thấy có bảo quang nhàn nhạt trong suốt từ trên da thẩm thấu ra ngoài. . .
Mở hai mắt ra, có thể thấy được chỗ sâu trong con ngươi của hắn tựa hồ đen thêm mấy lần, có quang hoa phản xạ.
Mười móng tay từ từ bóc ra, biến thành hắc khí tản đi, sau đó sinh ra móng tay mới, giống như ngọc thạch.
Một mái tóc đen, bắt đầu từ chân tóc, đều trở nên tráng kiện, ở trong đêm tối tựa hồ có thể lóe lên sáng bóng .
. . .
. . .
Vào giờ khắc này, Phương Nguyên nhìn vào trong thần thức, tĩnh tọa bất động, sắc mặt không biểu lộ buồn vui.
Đan phân thành xanh, đỏ, trắng, vàng, tím, chỉ có kết thành Tử Đan, mới coi là bước lên con đường thành tiên, có hi vọng thành tựu tiên đạo.
Rất lâu trước kia, Cửu Cô đã nói với Phương Nguyên, thiên đạo Trúc Cơ chỉ là một bắt đầu, có thể lúc kết đan vẫn đi dẫn đầu mới là tiêu chuẩn cân nhắc tiềm lực của một người, thế gian này có không ít tán tu hoang dã, khi cơ duyên đến, cũng có thể kết thành thiên đạo Trúc Cơ, giống như Thái Hoa của Ô Trì Quốc, hay như Phương Nguyên, thậm chí Đạo Tử của Thôi gia, ở trong mắt đại thế gia đều là hoang dã. . .
Nhưng thiên đạo Trúc Cơ chỉ là bắt đầu, nếu không có cách nào kết thành Tử Đan, cuối cùng vẫn chỉ là bọt nước mà thôi.
Hôm nay, Tử Đan của Phương Nguyên đã kết thành.
Đan quang của hắn vừa hiện, phát sáng bầu trời đêm ba trăm dặm, đây vốn là đại sự có thể kinh động giới tu hành một châu, nếu ở bên ngoài, thậm chí có thể chiếm một vị trí rát lớn trên Vạn Lí Vân Thư, nhưng hiện giờ Phương Nguyên đang ở trong một ngọn núi hoang, lặng lẽ kết đan.
Không người nào nhìn thấy giây phút Phương Nguyên kết thành Tử Đan, mấy người nhìn thấy cũng không thèm để tâm.
Quan Ngạo thấy mây đen tản đi, biết không có trời mưa, yên tâm lấy lá chuối xuống.
Con mèo trắng vẫn ngáy đều đều, đầu không ngóc dậy.
Con nghê thì đè một con nai, kêu éc éc uống máu, nhai xương, hoàn toàn không có vẻ bất ngờ với những chuyện xảy ra xung quanh.
Chủ yếu nhất chính là Phương Nguyên.
- Đây chính là Tử Đan cao nhất của đan phẩm sao?
Hắn ngồi thẳng người trong động phủ, đưa mắt nhìn viên Tử Đan hồi lâu, bỗng nhiên cười một tiếng:
- Cũng không có gì ghê gớm!
Dứt lời, tâm thần khẽ động, kéo một luồng Huyền Hoàng khí, che tử quang đầy trời.