- Không tốt, bí cảnh cũng sẽ bị hủy…
Vô luận là trong ngoài bí cảnh đều đã hỗn loạn thành một đoàn, quả thực bị cảnh tượng xảy ra trước mắt dọa sợ ngây người.
Trong bí cảnh, mười hai kim trụ liên tiếp ngã xuống.
Hơn nữa không phải tốc độ cách một ngày mới ngã một cột như lúc trước, hiện giờ dường như mỗi cây cột ngã nối tiếp nhau. Khoảnh cách thời gian hai cột ngã xuống không đủ uống một chén trà, trong nháy mắt đã ngã xuống ba bốn cột.
Ngay sau đó nghênh đón là một lực lượng hỗn loạn vô cùng trào dâng trong bí cảnh. Ba vị lão tổ Kim gia vẫn luôn đứng canh giữ ngoài cửa bí cảnh, trong chốc lát bị lực lượng này đánh bay. Mà lối vào bí cảnh bọn họ canh giữ lại trực tiếp trở nên vặn vẹo, liên tục biến thành các loại hình dạng quỷ dị.
Trưởng lão các tiên môn bên ngoài bí cảnh cũng không dự đoán sẽ xuất hiện cảnh tượng này, đều kinh hãi, vọt đến tương trợ. Nhưng tại thời điểm này, trong bí cảnh kia, mạnh mẽ xuất hiện đủ loại lực lượng quỷ dị, căn bản không thể khống chế, ai cũng không thể đến gần lối vào kia!
- Trời ạ, thật sự phải hủy đi bí cảnh Thông Thiên mới cam tâm sao?
- Đệ tử các đại tiên môn chúng ta chẳng lẽ phải cùng chết trong bí cảnh này sao?
Bên ngoài bí cảnh là một vùng hỗn loạn, nơi chốn tang thương.
Trong bí cảnh cũng là cảnh tượng hỗn loạn, thậm chí có thể nói là long trời lở đất!
Ầm ầm ầm…
Phía trên đại địa, bắt đầu xuất hiện từng kẽ nứt sâu không đáy. Địa hỏa phun lên, trên không trung xuất hiện từng tia chớp màu đen, giống như một con trăn lớn đang vặn vẹo thân mình. Xung quanh đại địa, từng tòa tháp nối tiếp nhau, khói bụi cuồn cuộn. Những gốc đại thụ tươi tốt xanh um kia, trong khoảnh khắc trở nên khô vàng, thậm chí trực tiếp bùng cháy lửa lớn hừng hực.
Đám người tu hành đều bị dọa sợ muốn điên rồi, hoảng sợ chạy tán loạn.
Vô số người chửi ầm lên:
- Là ai, ai đẩy ngã kim trụ?
- Ngoài người kia, còn có thể là ai chứ…
- Sự tình đã sáng tỏ rồi, sao còn muốn đẩy ngã mười hai kim trụ chứ?
- Chạy mau đi, sớm biết đã không đến nơi này xem náo nhiệt …
Trong hoảng sợ, mọi người thật sự là cạn lời với Phương Nguyên…
……. Thù dai như vậy sao?
…….
…….
- Sao lại thế này?
Nhưng người khác lại không biết, thời điểm Phương Nguyên và Tôn quản sự, Quan Ngạo còn có Toan Nghê kia vội vã chạy về phía Tử Vụ Hải, cũng bị biến hóa xung quanh dọa sợ. Trời sụp đất nứt, cuồng phong nổi dậy, hư không xung quanh trở nên hỗn loạn. Ba người bọn họ vội vàng nhảy khỏi ngân toa, mượn dùng pháp lực mới đứng vững thân hình.
- Là kim trụ, kim trụ bị người đẩy ngã rồi…
Vừa mới ổn định tâm thần, Tôn quản sự vội vàng chỉ vào chân trời tây bắc.
Ở phương hướng đó, khoảng hai ba mươi dặm, vừa vặn có thể mơ hồ nhìn thấy một cây kim trụ chậm rãi ngã xuống.
- Làm sao lại như vậy?
Phương Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn được kinh hãi:
- Ai đang đẩy ngã kim trụ?
Tôn quản sự và Quan Ngạo đồng thời quay đầu nhìn qua. Ngay cả Toan Nghê kia cũng trừng hai mắt nhìn hắn.
Phương Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Ta vẫn luôn ở chỗ này, các ngươi còn hoài nghi ta?
Quan Ngạo ngây ngốc nói:
- Nhưng ngoài ngươi ra, còn có ai sẽ đẩy ngã kim trụ chứ?
Cho dù Phương Nguyên nghe xong lời này cũng mê mang một trận. Đúng vậy, ngoài mình ra còn có ai sẽ đẩy ngã kim trụ?
Ngay cả hắn cũng cảm thấy chính là mình đẩy ngã, mẹ nó, mình thật tiện!
- Quên đi, quản không hết, trước tiên vào hạch tâm của Tử Vụ Hải đã…
Nhưng trong lúc cấp thiết, hắn rất nhanh phản ứng lại. Trong phương bí cảnh này, thiên địa kịch biến, giống như vĩnh viễn không có ngưng nghỉ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Không hề nghi ngờ, đó là bởi vì kim trụ vẫn luôn liên tục sụp đổ, ai biết đến tột cùng khi nào sẽ kết thúc. Lại không thể tưởng tượng nổi, nếu mười hai kim trụ đều ngã, bí cảnh này sẽ biến thành bộ dáng gì…
Chẳng lẽ thật trời sập đất rung sao, mọi người cùng nhau chết ở đây?
Lúc này Phương Nguyên không có lựa chọn khác, hiện giờ khoảng cách giữa hắn và lối ra bí cảnh vẫn còn rất xa, ít nhất cũng cần hai ba ngày mới có thể chạy đến. Nhưng tốc độ cuồng loạn trong bí cảnh này quá nhanh, hắn chỉ còn dư lại một con đường là đi vào hạch tâm của bí cảnh mà thôi!
“Cạch cạch cạch…
Đầu tiên hắn thúc giục lôi pháp, lôi linh Chu Tước xuất hiện ở dưới chân.
Trong lòng còn nhớ Quan Ngạo và Tôn quản sự, vì vậy lôi linh Chu Tước xoay đầu gọi hai người bọn họ.
Nhưng vừa mới xoay đầu liền nhìn thấy một người chạy nhanh tới, chính là Tôn quản sự chạy nhanh như chớp về phía mình…
Quan Ngạo thì ôm cái đuôi của Toan Nghê, được Toan Nghê kéo về phía trước. Tốc độ của Toan Nghê kia không phải đùa giỡn, qua một lúc hắn còn nhanh hơn Tôn quản sự, trong khoảnh khắc đã chạy đến phía trước Tôn quản sự.
- Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh như vậy?
Phương Nguyên cười gượng, vội vàng điều khiển Chu Tước phóng về phía trước.
Kỳ thật cũng chỉ một lát, hắn đã nhích người phóng về phía trước, liền thấy được một bóng nữ tử từ phía tây bay vút đến, mặc váy đen, hai chân thon dài. Nàng từ xa nhìn thấy thân ảnh của Phương Nguyên, lập tức đuổi theo đến, lại không nghĩ rằng chưa tới mấy hơi, khi nàng chạy tới nơi này, ba người Phương Nguyên đã trốn nhanh đến mức ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
- Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy?
Nàng phát ra cảm khái giống như Phương Nguyên, bất đắc dĩ cười khổ:
- Còn định tìm ngươi nói chuyện một hồi…
Nàng muốn đuổi theo Phương Nguyên, nhưng tự nghĩ tốc độ của bản thân không có khả năng đuổi kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, định lao về phía nam. Nhưng khi muốn khởi hành, bỗng nhiên ngẩn ra, thân hình ngừng lại.
- Muốn tìm hắn nói cái gì?
Một tiếng cười vang lên:
- Nói với ta cũng không có gì khác biệt!
Một vùng sương mù tràn ngập, từ trong sương mù có một người bộ dáng ăn mày bước ra.
Hắn cười đánh giá nữ tử váy đen, nhưng ánh mắt lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí cảnh giác, đi tới trước người nữ tử này ngoài ba mươi trượng liền ngừng lại, trong tay cầm theo một cây trúc lớn màu xanh, tỏ vẻ hờ hững ngắm nghía.
Nữ tử váy đen nhìn thấy hắn, cũng hơi kinh ngạc:
- Ngươi tới làm cái gì?
Người bộ dáng ăn mày kia cười cười, nói:
- Đệ tử của Tẩy Kiếm Viện có danh khí lớn nên kiêu ngạo, vênh váo, nhưng trông có vẻ không quá hữu dụng. Rõ ràng mang trọng trách trong người lại phân tâm vì chuyện khác, còn bị người khác đuổi đánh, không có cách nào, chỉ có thể để ta làm việc thế hắn. Nhưng ta không nghĩ đến tên kia thật quá kiêu ngạo, khiến cho ta hiểu lầm người bọn ta muốn tìm là hắn, đợi đến khi phản ứng lại hắn chỉ là vô ý trà trộn vào việc này, người đã chuồn mất rồi…
- Thì ra ngươi cũng là người của Tiên Minh!
Nữ tử váy đen nghe vậy, cũng nở nụ cười nói:
- Ngươi đường đường là đạo tử Khương gia lại không làm, chạy tới Tiên Minh làm chân tay sai, xuất lực làm gì? Hơn nữa lúc trước ta vẫn nghĩ hắc bào nhân kia là đến tìm ta, thật không ngờ đến đây còn có ngươi trốn trong tối.
- Tiên sinh của Dịch Lâu đã sớm tính ra có người âm thầm đối nghịch với Tiên Minh, làm sao không đề phòng?
Khất Nhi Khương gia kia thản nhiên nói:
- Nhưng ta thật không rõ vì sao ngươi làm chuyện này?
Nữ tử váy đen kia nhẹ giọng cười, sóng mắt lưu chuyển nói:
- Chuyện gì?
Nụ cười trên mặt Khất Nhi Khương gia chậm rãi thu hồi, có vẻ hơi nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết hậu quả hủy đi bí cảnh này là gì không?
Nữ tử váy đen cười ảm đạm nói:
- Dù sao cũng không phải hại chết mọi người, sợ cái gì chứ?
Khất Nhi Khương gia giận dữ, lạnh giọng nói:
- Khơi dậy đại kiếp nạn tiến vào trần gian, còn đáng sợ hơn hại chết tất cả mọi người trong bí cảnh này.
Ý cười trên mặt nữ tử váy đen cũng dần thu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Khất Nhi Khương gia, thản nhiên nói:
- Đại kiếp nạn ba ngàn năm xuất thế một lần, vốn là không thể tránh khỏi. Nếu tránh không khỏi, cần gì phải trốn tránh nó chứ?
Trên mặt Khất Nhi Khương gia xuất hiện vẻ tức giận, nhưng bị hắn miễn cưỡng áp chế, sau một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng:
- Nếu trước kia ngươi nói như vậy, ta còn có thể lý giải, dù sao đau dài không bằng đau ngắn. Nếu đại kiếp nạn sắp sửa tiến đến, như vậy hiện giờ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian nó đáp xuống chẳng bằng thống khoái chiến đấu một trận. Nhưng hiện giờ, cách nói này của ngươi không phải là đang cố ý gây loạn sao?
Hắn nói đến cuối cùng, thanh âm dần dần trầm đục:
- Ngàn năm trước, trên Côn Lôn Sơn đã chết bao nhiêu người, ngươi không phải không biết chứ? Chỉ bằng vào tu hành giới hiện tại, nếu đại kiếp nạn thật sự xuất thế, có thể vượt qua sao?
- Ngươi cũng đã nói ngàn năm trước…
Nữ tử váy đen cười ảm đạm, nói:
- Vậy ngươi nên biết, ngay lúc đó trên Côn Lôn Sơn truyền xuống một bộ sách chứ?
Khất Nhi Khương gia có chút cứng người, nói:
- Ngươi là nói bộ “Đạo Nguyên Chân Giải không ai đọc hiểu kia sao?
Nữ tử váy đen nhẹ giọng cười nói:
- Đã có người đọc hiểu rồi, còn giải đáp bí mật bên trong!
Nghe xong lời này, Khất Nhi Khương gia lập tức động dung, trầm giọng nói:
- Bí mật gì?
- Ngươi không có tư cách biết được!
Nữ tử váy đen cười dài, nhẹ nhàng nâng tay lên, trong lòng bàn tay trắng nõn nâng lên một ấm trà xanh nho nhỏ, thấp giọng mở miệng nói:
- Ngươi chỉ cần biết, hiện tại chúng ta làm đều có quan hệ với vật viết trong bộ sách kia thì được rồi…
- Trang Thiên Hồ?
Khất Nhi Khương gia nhìn thấy ấm trà kia, nhất thời cả kinh:
- Vì đẩy ngã mười hai kim trụ, ngươi lại mang theo một kiện thần khí?
- Đúng vậy…
Tiếng cười của nàng vang lên:
- Ta cũng không giống tên kia, vậy mà có thể bằng thực lực bản thân đẩy ngã kim trụ…
Khi nói đến đây, nàng mở nắp ấm trà ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong ấm trà, ba đạo kim quang bay thẳng ra, anh dũng như kim long, nhằm thẳng về ba phương hướng bất đồng trong bí cảnh.
Thần sắc của Khất Nhi Khương gia kinh hãi, nhanh chóng né tránh. Hắn căn bản vô lực ngăn trở ba luồng kim quang này.
Sau một lúc, chỉ nghe phía đông nam, phía nam và phía tây nam lần nữa vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Ba kim trụ cuối cùng chậm rãi sụp đổ!
Bí cảnh bắt đầu chia năm xẻ bảy…