Sau khi nói xong, hắn lạnh lùng phất tay áo:
- Tru Thần Vệ ở trong vòng ba ngày, nhất định sẽ đến cửa, ngươi chỉ cần chờ ở Kim gia là được!
- Tru Thần Vệ…
Các đại tiên môn nghe thấy cái tên này, thanh âm nhất thời trầm thấp, ánh mắt kinh hãi.
- Ngay cả Tru Thần Vệ cũng đến cửa, Tiên Minh thật muốn động Kim gia sao?
- Tiên Minh muốn khai đao với Kim gia ta sao?
Sau khi Kim lão thái quân nghe được tuyên bố của Thái Hư tiên sinh, ánh mắt cũng ngưng trọng, có chút tức giận, trong lòng trầm trọng, không đơn giản như vẻ mặt phong đạm vân khinh của nàng. Vừa âm thầm nghĩ ngợi, vừa ngồi trở lại ghế thái sư của mình, ánh mắt lạnh lẽo, sau khi dặn dò lão tổ Kim gia bên người vài câu, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm ảo ảnh trong bí cảnh kia…
Cho dù là ai cũng phát hiện lúc này nàng muốn nhìn chết Phương Nguyên.
Lúc này, bất luận có thù với Phương Nguyên hay không, mọi người đều đổ mồi hôi lạnh…
- Vị Thiên Đạo Trúc Cơ này, không khác gì dùng mệnh của mình hủy Kim gia!
- Ha hả, đâu chỉ là mệnh của hắn, còn đánh cược cả tiền đồ của hắn. Đây còn quan trọng hơn tính mạng của hắn. Dù sao Kim gia nội tình vạn năm, cho dù lão thái quân thật sử dụng tà pháp, cũng sẽ không sụp đổ ngay được. Nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ này sợ là chết chắc rồi.
Có người nhịn không được nhíu mày:
- Chẳng lẽ Tiên Minh sẽ không bảo hộ hắn?
Người bên cạnh thở dài nói:
- Tiên Minh chỉ hộ tiên miêu, nhưng Thiên Đạo Trúc Cơ này thật tu luyện lôi pháp Kim gia. Như vậy hắn chỉ có hai con đường, một là vĩnh viễn ở cảnh giới Trúc Cơ, không cầu đại đạo Kim gia. Chuyện này đối với Tiên Minh, chỉ là một vài chiến lực cấp bậc Kim Đan chết đi, không tính là cái gì. Một đường khác đó là… bước lên con đường tà tu!
Người xung quanh nhất thời trở nên nghiêm trọng, đều lý giải suy đoán của người này.
Đúng vậy, tuy con gái của Kim gia đã nguyện ý dâng hiến bản thân, giúp Thiên Đạo Trúc Cơ kia hoàn thiện lôi pháp, nhưng vô luận thế nào, đây đều là thủ đoạn tà môn. Nếu Thiên Đạo Trúc Cơ kia đáp ứng, vậy có nghĩa là bước lên đường tà tu, đã có vết nhơ, sợ là…
Nhìn trộm một cái, vẻ mặt của Thái Hư tiên sinh có chút căng thẳng, giống như đang đợi câu trả lời của thanh niên họ Phương kia.
…….
…….
- Ta không cần các ngươi trả nữa!
Ngoài dự đoán của mọi người, trong bí cảnh, Phương Nguyên giống như không quá lo lắng.
Sau khi Kim Hàn Tuyết nói ra câu không biết nàng đã cân nhắc bao lâu, ánh mắt hắn có chút cổ quái nhìn Kim Hàn Tuyết, không phải đang lo lắng phải trả lời thế nào, chỉ hơi kinh ngạc Kim Hàn Tuyết lại nói ra câu nói dứt khoát tuyệt nhiên như vậy…
Sau khi đánh giá vài lần, hắn liền trả lời thẳng thừng, giống như đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng Kim Hàn Tuyết lại hơi kinh ngạc thốt lên:
- Vì sao?
Phương Nguyên bình tĩnh trả lời:
- Ta không thích tà pháp, nếu đây là bí mật của quyển lôi pháp cuối cùng, ta liền từ bỏ!
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Kim Hàn Tuyết càng đậm:
- Vậy con đường tu hành của ngươi…
Phương Nguyên ngắt lời nàng:
- Nàng phải hy sinh mình, giúp ta luyện lôi linh, vậy con đường tu hành của nàng cũng từ bỏ sao?
- Ta…
Sắc mặt Kim Hàn Tuyết ảm đạm:
- Dù sao vô luận ta dụng công như thế nào cũng không thành!
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Một con đường không đi đến cuối, không ai biết được có phong cảnh gì, chúng ta chỉ cần tiếp tục bước đi là được!
Kim Hàn Tuyết nao nao, cắn môi, ngẩn đầu nhìn Phương Nguyên:
- Vậy con đường của ngươi ở đâu?
Phương Nguyên nở nụ cười nói:
- Ta chắc chắn sẽ đi tiếp con đường của mình, ai cũng không thể ngăn cản!
Nhìn bộ dáng tươi cười của hắn, khuôn mặt tràn đầy tự tin, Kim Hàn Tuyết không khỏi hơi thất thần.
- Hai vị sư huynh, giúp ta hộ pháp!
Nhưng khi nàng còn chưa hỏi hết lời, chỉ thấy Phương Nguyên bay vút lên mấy trăm trượng, ngồi xếp bằng trên một ngọn núi thấp bên cạnh kim trụ, thấp giọng nói một câu, hai tay đặt trước bụng, chậm rãi thu lại hơi thở.