Đại Kiếp Chủ

Chương 622: Chủ nhân của trâm ngọc

Chương Trước Chương Tiếp

- Lưu Thanh cô cô, mau tới cứu chúng con…

- Thập Tổ cứu mạng…

Không chỉ có trưởng lão các tiên môn thế gia bên ngoài bí cảnh, một đám người Kim gia trong bí cảnh vốn chán chường không còn chút tinh thần, nhưng khi nhìn thấy nữ tử đi cùng Kim Hàn Tuyết thì đều lộ ra thần sắc vui mừng.

- Thập Tổ Kim gia…

Phương Nguyên khi nghe được tiếng kêu của những người này cũng hơi kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới một trong các vị lão tổ Kim gia sẽ xuất hiện ở trong bí cảnh. Dù sao ngoài lão thái quân, mười vị lão tổ này chính là bộ mặt của Kim gia. Lúc trước bọn họ đưa người áp chế tu vi như Liễu Tử Việt tiến vào bí cảnh để đối phó mình còn có thể lý giải, nhưng làm sao cam lòng để bản thân tiến vào chứ?

Tiến vào bí cảnh một lần, tu vi nhất định bị tổn thương, không thể cam đoan trở về cảnh giới lúc trước.

Càng mấu chốt là dù tu sĩ Kim Đan vào bí cảnh thì có làm được gì?

Ở cảnh giới Trúc Cơ, ngay cả Kim Đan cũng không dám nói thắng được mình…

Từ xa nhìn nữ tử này đi đến, hắn chậm rãi đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng và Kim Hàn Tuyết.

Trước đây Kim Hàn Tuyết rời đi trong thất bại, nghĩ rằng nàng đã nhảy ra khỏi vũng nước đục này, không nghĩ đến là đi gọi cứu binh…

Nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới chỗ cách nàng khoảng mười trượng, cũng không che giấu khí cơ của mình.

Ở trong bí cảnh này, hắn đã trải qua vô số trận đại chiến, cũng không để ý có thêm một trận nữa.

- Ngươi chính là đệ tử của Thái Hoa?

Nữ tử đi theo Kim Hàn Tuyết, sau khi nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Phương Nguyên cùng với pháp lực bắt đầu khởi động quanh người hắn, trái lại không có chút ý định động thủ. Tương phản, nàng nghiêm túc đánh giá Phương Nguyên, cũng không biết vì sao, Phương Nguyên từ trong ánh mắt của nữ tử này giống như bắt được một loại thần sắc không vừa lòng và tiếc nuối. Sâu trong thần sắc này thậm chí còn có một chút gần gũi… mơ hồ?

- Cuối cùng trở về rồi…

Nàng đánh giá Phương Nguyên hồi lâu, vẻ tiếc thương trên mặt càng thêm nồng đậm. Nàng trầm mặc một lúc, giống như đang áp chế cảm xúc của trái tim, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, hơi miễn cường cười, nói:

- Chỉ là không nghĩ đến trở về lại là đệ tử của hắn!

- Ngươi là…

Phương Nguyên hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng mở miệng, trong lòng bỗng nhiên hơi ngờ vực.

- Ta là người… của Thái Hoa…

Nàng muốn mở miệng trả lời, giống như muốn nói cái gì, lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ tự giễu nhếch môi cười, nói:

- Lúc trước ta hẳn là người thân cận nhất với Thái Hoa, nhưng hiện tại, có lẽ phải nói là người hắn hận nhất…

- Quả nhiên là nàng…

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, rốt cuc đoán được thân phận của nữ tử này…

Người bạn cũ của Thái Hoa chân nhân…

Trước đây khi Phương Nguyên chiếm được di ngôn của Thái Hoa chân nhân đã thấy được trong hộp nhỏ kia đặt một cây trâm ngọc. Hơn nữa trong di ngôn của hắn có dặn mình mang theo cây trâm ngọc này trở về Thiên Lai Thành, đòi lại lôi pháp Kim gia nợ hắn. Chỉ là khi mới tới Kim gia, hắn cũng từng để lão Thất Kim gia xem qua cây trâm ngọc này, nhưng đối phương chỉ thuận miệng bảo hắn thu về.

Nói cách khác, cây trâm ngọc này không phải giao cho Kim gia, mà là giao cho một người cụ thể nào đó?

Sau khi ý thức được vấn đề này, Phương Nguyên liền đoán được trong Kim gia này, hẳn tồn tại một người có quan hệ thân mật với Thái Hoa chân nhân. Nhưng Thất Tổ Kim gia không nói, bản thân cũng không tiện hỏi, bởi vậy vẫn luôn chờ đợi nữ tử kia đến…

Hắn tin tưởng khi bản thân đã đến Kim gia, nữ tử này nhất định sẽ biết, nàng sẽ tìm đến mình. Nhưng không nghĩ tới, từ đầu đến cuối vẫn không thấy nàng lộ diện. Trong lòng Phương Nguyên đã nghĩ có lẽ người ta đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, không muốn gặp mình rồi! Như vậy cây trâm ngọc này cũng không tất yếu phải đưa đi. Dù sao, Thái Hoa chân nhân minh xác nói muốn bản thân đòi lại lôi pháp, nhưng không nói nhất định phải trả lại cây trâm ngọc này cho một ai đó, bản thân cần gì phải thêm chuyện?

- Có một vật, có lẽ người nên nhìn thử!

Nghĩ tới chuyện này, hắn đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, sau đó từ trong Túi Càn Khôn lấy ra một cái hộp nhỏ.

Chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra một cây trâm ngọc, để nữ tử kia nhìn thoáng qua.

- Cái này…

Nàng thấy trâm ngọc kia, thân mình không khỏi run lên:

- Là hắn bảo ngươi mang đến cho ta?

Phương Nguyên lắc đầu, nói:

- Hắn chỉ nói để ta mang về Kim gia, không nói là cho ai?

Hốc mắt nữ tử hơi đỏ lên, trong vẻ mặt dường như mang theo một luồng oán khí, lại mang theo chút hối hận, nhẹ nhàng nâng tay, trâm ngọc trong tay Phương Nguyên lập tức bay về phía nàng, sau đó nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng. Sau khi nhìn một lúc, nàng mới run giọng lẩm bẩm:

- Lúc trước để ngươi giữ lại, ngươi không chịu giữ. Hiện giờ người đã chết ở bên ngoài, còn mang về cây trâm ngọc này làm gì?

Phương Nguyên thấy bộ dáng này của nàng thì biết mình đoán không sai, nhịn không được nhìn thoáng qua Kim Hàn Tuyết. Cuối cùng cũng hơi lý giải nguyên nhân Kim Hàn Tuyết dẫn nữ tử này đến.

Nàng nhìn hồi lâu mới cầm lên cây trâm ngọc, nhẹ nhàng cắm vào búi tóc.

Thẳng đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện búi tóc của nữ tử này trống không, không có sử dụng cây trâm nào. Giống như rất lâu trước đây bị người khác lấy đi, từ đó về sau không cắm lại nữa.

Qua một lúc lâu, nữ tử tên Lưu Thanh kia mới bình phục lại tâm tình, thấp giọng nói:

- Hắn… có nói gì không?

Phương Nguyên lắc đầu nói:

- Không có!

Trên mặt nữ tử lộ ra nét nụ cười buồn bã, ý bảo bản thân biết rồi, lại trầm mặc một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng hít sâu, nâng tay sờ nhẹ trâm ngọc trên đầu, sau đó liếc mắt nhìn bốn phía, đánh giá một chút. Kim trụ cao lớn trên đại địa kia đã bị gãy thành nhiều khúc, nơi nơi đều là đại địa rạn nứt và lưu vân tán loạn. Hình tượng một đám tộc nhân Kim gia bên dưới trông thật bi thiết, thê thảm không thể diễn tả thành lời.

Nàng bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nhìn về phía Phương Nguyên, nói:

- Những việc này đều do ngươi làm sao?

Phương Nguyên gật đầu nói:

- Thái Hoa chân nhân dặn ta giúp hắn đòi lại quyển lôi pháp cuối cùng kia!

Nữ tử này nghe thấy từ đòi trong lời nói của Phương Nguyên, sắc mặt nhất thời trở nên ảm đạm, nhưng rất nhanh, thần sắc đó liền biến mất, nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Phương Nguyên:

- Ngươi có thể phải thất vọng rồi, lôi pháp kia ngươi không thể lấy được!

- Hửm?

Phương Nguyên biến sắc, pháp lực trên người dâng lên, trong thần sắc xuất hiện vẻ tức giận.

Lúc này, nữ tử kia lại ngẩng đầu:

- Hoặc là nói, ngươi đã lấy được!

Phương Nguyên nhíu chặt mày, hắn có vẻ nghe không hiểu lời của nữ tử này.

Nữ tử này vươn tay vuốt ve trâm ngọc trên đầu, vẻ mặt phiền muộn, giống như hồi tưởng cái gì, cũng giống như đang phải quyết định vấn đề gì rất gian nan. Qua một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Kỳ thật Thái Hoa cũng chưa suy nghĩ rõ ràng. Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn các ngươi tu luyện, kỳ thật vốn là thật, lôi pháp Kim gia cũng chỉ có một đạo truyền thừa như vậy mà thôi…

- … Khác nhau ở chỗ, vấn đề của phương pháp tu luyện!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)