- Ma Kiếm truyện thừa, quả nhiên vô sỉ...
Không thể không nói, thực lực của kiếm sĩ áo đen đó thực sự không tồi, ít nhất cũng không thua Thôi gia Đạo Tử ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ một thân khí cơ của hắn mà nói, Phương Nguyên liền biết kẻ này cũng nhất định là Thiên Đạo Trúc Cơ, có điều Thôi gia Đạo Tử của hắn và mình khác nhau, không tham ngộ tu vi gì, mà là hóa lực lượng Thiên Đạo Trúc Cơ vào trong một thân kiếm đạo, điều này càng thể hiện sự huyền ảo khó dò trong kiếm đạo của hắn, nếu là bình thường gặp phải, cũng là một đại địch sinh tử, hươu chết về tay ai cũng chưa biết, nhưng hắn hiện giờ lại xui xẻo rồi.
Không quá mấy hiệp, hắn liền đã hiện tượng nguy hiểm xuất hiện!
- Xoẹt.
Một tấm màn đêm che phủ cả nửa bầu trời mở ra, giống như một mảng bóng đêm, bao phủ lấy hắn vào bên trong.
Thức thứ tư của Cửu U Cung Bí Pháp, Dạ Bố!
Ánh mắt của kiếm sĩ áo đen này quýnh lên, bất kể là như thế nào cũng không dám khinh thường Cửu U Cung Bí Pháp quỷ dị vạn phần, trong lúc vội vã chẳng thể để ý tới Phương Nguyên, đột nhiên quay người, một kiếm bay ra, lại nghe thấy xoẹt một tiếng, đã cắt một đạo Dạ Bố hoàn chỉnh đó làm hai nửa, nhưng còn chưa kịp hoàn toàn phục hồi tinh thần, liền thấy trong một mảng bóng đêm thâm trầm đó bay ra một đạo kiếm quang, vô cùng âm hiểm chém tới hạ âm của hắn.
- Đáng giận!
Kiếm sĩ áo đen này phi thân lên, một cước đá văng đạo kiếm quang ác độc đó, sau đó vung kiếm lướt thẳng tới.
- Gừ...
Nhưng phiền phức bên này còn chưa kết thúc, liền nghe thấy trên đỉnh đầu, một tiếng hổ gầm vang lên, Quan Ngạo đã một đao chém xuống.
- Quái vật này...
Kiếm sĩ áo đen biến sắc, không ngờ không dám trực tiếp đón đỡ một đao này, lại không rảnh đi truy sát Tôn quản sự, chỉ kịp lắc mình, vội vàng tránh né, sau đó kiếm quang súc thế trong tay liên tục khuấy động, hóa giải dư ba của một đao này.
Sau đó, ngay khi hắn vừa miễn cưỡng tránh được một đao này, một đạo kiếm quang nhanh mạnh đáng sợ vù một tiếng đã đến trước người hắn, kiếm sĩ áo đen này giận dữ hét lớn, liều mạng xoay người, nhưng dưới tình huống như vậy, lại làm sao mà tránh được một kiếm này, thân hình vừa xoay được một nửa, liền đã bị đạo kiếm quang đó đâm thủng ngực, máu tươi đỏ sẫm đông lại trong hư không.
- Xem ra, kiếm đạo của ngươi cũng chẳng ra làm sao?
Phương Nguyên xuất hiện ở trước người hắn không xa, chậm rãi bức về phía trước, trên mũi kiếm, có máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.
- Ngươi...
Kiếm sĩ áo đen đó vừa sợ vừa giận, ôm vết thương, Phương Nguyên nhìn về phía Phương Nguyên tràn ngập tức giận.
- Thua chính là thua...
Phương Nguyên lại cầm kiếm công tới, điềm nhiên nói:
- Chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi vây công ta, chứ không cho phép ta vây công ngươi à?
Trong tiếng quát khẽ, ba người vây quanh kiếm sĩ áo đen đó, các loại thần thông đao kiếm, đánh loạn một trận.
Kiếm đạo thần thông của Phương Nguyên đều vô cùng tinh diệu, cũng không cần phải nói, Quan Ngạo là lực lớn vô cùng, cuồng bạo không thôi, mà Tôn quản sự thì thân pháp quỷ dị, xuất thủ âm độc, ba người bọn họ liên thủ với nhau, bao vây kiếm sĩ áo đen đó rồi đánh loạn, hắn làm sao mà địch nổi?
Không quá vài hiệp, trên đùi đã bị Tôn quản sự đâm một kiếm, máu chảy như suối, vết thương lại tê dại, pháp lực vận chuyển mất linh, tựa hồ là đã trúng độc, sau đó Quan Ngạo một đao bổ tới, hắn ra sức chống đỡ, lại không đỡ được, bị chấn cho cả cánh tay đều cơ hồ bị cắt thành mấy mảnh, càng không cần phải nói tới một kiếm đó của Phương Nguyên lúc trước đã trực tiếp xuyên qua ngực hắn, làm bị thương hơn nửa tạng phủ của hắn.
Cũng chính bởi vậy, kiếm sĩ áo đen này thật sự cũng minh bạch đại thế đã mất!
- Truyền nhân của Ma Kiếm, ngươi chớ có ngang ngược, đã đi vào ma đạo, sớm muộn gì cũng sẽ có người tới tìm ngươi!
Mặt mày hắn lạnh lùng, hung hăng nhìn về phía Phương Nguyên, sau đó tay trái bấm pháp quyết, đột nhiên chấn động trường kiếm!
- Vù...
Một đạo kiếm quang giống như tia chớp, chui ra khỏi đám người, lao về phía xa xa.
- Bốp.
Cũng trong nháy mắt, một đao của Quan Ngạo đã chém tới theo, lại vừa hay chém lên trên người hắn, lại chỉ thấy hắn theo tiếng bị chém thành hai đoạn, nhẹ nhàng từ trong không trung rơi xuống, không ngờ chỉ còn lại hai đoạn y bào, mà cả người hắn thì lại đã không nhìn thấy đâu.
- Là đạo kiếm quang đó?
Phương Nguyên quay đầu, nhìn về phía phương hướng đạo kiếm quang đó biến mất, đã đoán được mấy phần.
- Ha ha, cứ để hắn đi, đệ tử của Tẩy Kiếm Viện, bản sự chạy thoát thân này thì vẫn phải có.
Tôn quản sự ở bên cạnh bật cười, nhìn bộ dạng thì rất vui vẻ.
- Tôn sư huynh vừa rồi không sao chứ?
Phương Nguyên nhìn Tôn quản sự một cái, thấp giọng hỏi.
Vừa rồi giao thủ với kiếm sĩ áo đen này một phen, tuy không lâu, lại thật sự có thể cảm nhận được, thực lực của người này thật sự rất đáng sợ, từ lúc học kiếm tới nay, Phương Nguyên ở trên con đường kiếm đạo này có thể nói là tăng tiến vùn vụt, hiếm khi gặp được địch thủ, ngay cả tu vi Kim Đan như Liễu Tử Việt, trên kiếm đạo, cũng rất ít tìm được người có thể địch nổi mình, nhưng hiện giờ, không ngờ bên trong người cùng tuổi, ở trên kiếm đạo lại không kém gì mình, thậm chí chỉ luận kiếm đạo mà nói, còn có khả năng còn hơn cả mình, thật sự là không thể tin nổi...
Cũng chính bởi vậy, vừa rồi Tôn quản sự xuất thủ, ngăn cản người này, trong lòng Phương Nguyên vẫn có chút lo lắng.
Hắn trước đây tin Tôn quản sự sẽ không vứt bỏ tính mạng, là tin rằng với sự thông minh của Tôn quản sự, nhưng lại không tin Tôn quản sự có thể đánh bại kiếm sĩ áo đen kia, dù sao, Phương Nguyên hiện giờ đã nước lên thì thuyền lên, nhãn quang cũng cao, nhìn ra được Tôn quản sự không phải thân Thiên Đạo Trúc Cơ!
- Ngươi nhìn ta trông giống làm sao à?
Tôn quản sự cười hì hì, chỉ thấy trên người hắn vẫn mặc áo choàng tạp dịch, trong tay lắc lư một thanh kiếm cũng không biết là đoạt được từ ai, trên người chẳng những không có vết thương nào, thậm chí ngay cả thở gấp cũng không, chỉ là ở trên cánh tay trái, có một vết thương, nhưng đối với hắn mà nói lại hoàn toàn không có ảnh hưởng, vẫn cười hì hì giống như vừa từ trên phố đi dạo về, vẻ mặt rất thoải mái.
Phương Nguyên vừa thấy bộ dạng này, liền cũng yên tâm.
Chỉlà trong lòng cũng hiện ra một suy nghĩ kỳ lạ:
- Vị Tôn sư huynh Nhà mình rốt cuộc có thực lực mạnh tới cỡ nào?
Tuy không phải Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng có thể dễ dàng cầm chân một vị Thiên Đạo Trúc Cơ trong thời gian dài như vậy...
Ai dám cam đoan khi hắn thực sự liều mạng, lại không thể thắng được một vị Thiên Đạo Trúc Cơ?
Quan trọng hơn là. . .