Không bao lâu sau, đã đến lúc các thiên tài của thành Thái Nhạc phải trình diện tiên môn.
Hơn mười ngày qua, không chỉ Thanh Dương Tông mà còn tứ đại tiên môn của Việt Quốc cũng lục tục cử tiên sứ đến đăng bảng tuyển chọn các đệ tử thích hợp gia nhập môn phái.
Năm vừa rồi những thiên tài trên bảng đều bị nhiều tiên môn nhìn trúng. Chủ đề mà bách tính ở thành Thái Nhạc bàn luận hăng say nhất chính là tiết mục mấy người trong tiên môn tranh giành đệ tử của nhau nhưng năm nay lại không mấy ai quan tâm.
Mọi người đều mang ánh mắt phức tạp nhìn người có tình cảnh đặc biệt nhất.
Người từng đứng vị trí đầu bảng - Phương Nguyên, cũng phải đi theo pháp thuyền của tiên môn đến Thanh Dương Tông làm tạp dịch.
Từ trước tới nay tạp dịch của tiên môn đều rất khó được xem trọng.
Dù bọn họ cũng sống trong núi sâu, không hưởng phồn hoa của hồng trần như các tiên nhân nhưng không thể trở thành tiên nhân cao cao tại thượng. Đời người ngắn ngủi vài chục năm lại phải mai một ở rừng sâu núi thẳm như thế.
Dù nói sao thì cũng rất đáng tiếc mà!
Nhưng bất ngờ là Phương Nguyên lại đồng ý.
Không ít người trong thành Thái Nhạc cảm thấy tiếc cho đứa trẻ này vì đã quá bướng bỉnh.
Nếu cứ cố chấp như thế cả đời hắn sẽ bị hủy hoại.
Một chiếc thuyền tiên rất lớn bay trên không trung phía đông thành Thái Nhạc trông như một đám mây đen khổng lồ.
Trên thân thuyền có từng mảng mây nhỏ kết thành một dải thang mây đổ xuống mặt đất.
Mười hạng đầu của Tiên Bảng tiến lên, thoạt nhìn quả thực như một bước lên mây.
Người dân ở thành Thái Nhạc đứng phía dưới nhìn những thanh thiếu niên tựa như đang bước lên trời này với ánh mắt tràn đầy kính nể!
Phương Nguyên không để tâm những tầm mắt hâm mộ của bách tính. Hắn nhanh chóng leo lên trên thuyền tiên rồi trầm mặc ngồi trong một góc phòng.
Hắn cũng biết lúc này mình gần như đã trở thành chuyện cười của thành Thái Nhạc, nhưng hắn không ngại.
Thật ra hắn cũng từng lo lắng lựa chọn của mình là đúng hay sai, nhưng cuối cùng hắn vẫn kiên trì tin tưởng bản thân.
Hắn chắc chắn rằng mình yêu thích tu hành, vì vậy nhất định phải bước trên con đường này.
Nếu có thể dùng thân phận hạng nhất Tiên Bảng trực tiếp gia nhập tiên môn làm đệ tử chân truyền tất nhiên là rất tốt nhưng bây giờ ngoài trừ làm tạp dịch thì không còn con đường nào có thể giúp hắn thực hiện mục đích của mình. Hắn cũng đành trở thành một tạp dịch của tiên môn.
Đệ tử chân truyền và tạp dịch chẳng có gì khác nhau, hắn cũng lười để ý những đồng cảm dối trá và chế giễu của người khác.
"A, Phương sư huynh?"
Các thiên tài thành Thái Nhạc leo lên thang mây, vừa vào trong khoang thuyền đã nhìn thấy Phương Nguyên.
Vẻ mặt ai nấy đều hơi xấu hổ, gật đầu với hắn.
Sau tiếng gọi này thì không ai nói thêm gì nữa, họ đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
Vẻ mặt Phương Nguyên như bình thường, có người chào hỏi, hắn liền đáp lễ, không có ai hỏi đến thì hắn yên lặng đọc sách.
Trong ngực hắn mang theo rất nhiều sách, đó là những quyển Chu tiên sinh tặng trước khi đi. Dược lý, bói toán, khí vật hắn có đủ cả.
Đây đều là những thứ hắn phải học trước khi bước vào con đường tu hành. Đạo Nguyên Chân Giải là giả nên hắn phải học lại từ đầu!
Những thiên tài trên thuyền đều là đồng môn bái nhập Thanh Dương Tông, họ tràn đầy mơ mộng về việc tu hành trong tương lai. Bọn họ liên tục bàn luận về năm tháng tu luyện sau này.
Nhưng sau khi thấy Phương Nguyên, tâm tình vui sướng cũng bị ảnh hưởng. Vị này từng là người có thành tích tốt nhất trong số họ, cuối cùng lại chỉ có thể vào tiên môn làm một tên tạp dịch. Điều này giống như đâm một nhát vào lòng họ vậy.
"Ha ha, Phương sư đệ, hình như ngươi không nên ngồi chỗ này thì phải!"
Bầu không khí áp lực này cuối cùng bị một người đi đến trước mặt Phương Nguyên nhẹ giọng cười nói phá vỡ.
Người nọ tên Chu Thanh Việt, là thiếu gia của Chu gia, một tiểu thế gia trong thành Thái Nhạc, cũng là người nổi danh trên Tiên Bảng. Chỉ có điều gã kém hơn Phương Nguyên, Lữ Tâm Dao, Kỳ Khiếu Phong, gã xếp chót bảng sáu mươi, suýt chút nữa lọt ra ngoài.
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn gã một cái, cau mày, "Có ý gì?"
Chu Thanh Việt nọ nhìn xung quanh một chút, cười nói, "Bọn ta đây đến Thanh Dương Tông bái sư tu hành còn Phương sư đệ đi làm công. Con đường chúng ta không giống nhau, tựa hồ cũng không nên ngồi cùng một chỗ làm gì.
Nếu không lúc chúng ta nói về chuyện tu hành có thể sẽ nói đến một ít bí mật mà không phải người có thân phận như ngươi nên nghe, vì nếu nghe sẽ dẫn đến đại họa cho ngươi. Như vậy chẳng phải đã hại Phương sư đệ rồi sao?"
Chỉ là đệ tử ngoại môn chưa vào cửa tiên môn, có bí mật gì mà người bên ngoài không nghe được?
Chúng đệ tử vừa nghe liền biết Chu Thanh Việt chỉ tùy tiện lấy cớ muốn đuổi Phương Nguyên ra khỏi khoang thuyền mà thôi.
Ánh mắt mọi người hướng về phía này, đại đa số đều tán thành.
Dù sao việc Phương Nguyên ngồi trong khoang thuyền cũng khiến bọn họ rất khó chịu, cũng không thể nói chuyện tự nhiên được.
"Chu sư đệ, ngươi hơi quá rồi đấy!"