Đại Kiếp Chủ

Chương 592: Thôi gia đạo tử.

Chương Trước Chương Tiếp

- Lão tổ tông, việc này. . . Làm sao bây giờ?

Kim trụ bị đạp đổ, ngoài bí cảnh đã là một mảng bối rối, thậm chí có thể nói là kinh hãi đảm chiến.

Ngay cả chủ sự xưa nay luôn ổn trọng, làm việc có tính toán lúc này cũng đã hoảng hốt, mắt thấy không biết bao nhiêu trưởng lão tiên môn lúc này đã ùa tới, kéo người Kim gia hỏi đông hỏi tây, một vị lão tổ của Kim gia lúc này đã hoàn toàn không nhịn được, bất chấp chạy tới trước người Kim Lão Thái Quân lúc này đã sắc mặt âm trầm như nước, trên người sát khí cuồn cuộn như khói, run rẩy nói.

- Làm sao bây giờ?

Kim Lão Thái Quân Lúc này, sắc mặt đã thành màu đỏ tím, nếp nhăn trên mặt giường như lúc này cũng phẳng ra nhiều.

Nghe thấy lời nói của vị lão tổ Kim gia này, nàng ta chậm rãi quay đầu lại, bật cười lạnh lùng:

- Kim gia chúng ta đúng là sinh ra một đám ăn hại, bị một tiểu tử Trúc Cơ kỳ khiến cho thiên hạ đại loạn, đám Lão tổ Kim Đan bình thường ra ngoài thì không ai bì nổi các ngươi không ngờ lại một chút biện pháp cũng không có, ngược lại chạy đến chỗ lão bà tử ta mà hỏi phải làm thế nào?

Lão tổ Kim Đan đó cảm thấy kinh hãi, vội vàng quỳ xuống.

Một thân lửa giận của lão tổ Nguyên Anh, cho dù là hắn cũng thật sự không chịu nổi.

- Giỏi, giỏi, đúng là một hảo hài tử...

Kim Lão Thái Quân nhìn về phía thân hình của Phương Nguyên trên hư ảnh trong hư không, lại lắc đầu tán thưởng, nói:

- Nhiều cao thủ thiên kiêu của các tiên môn như vậy cũng không làm gì được một mình ngươi, qua chiến dịch này, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của Kim gia ta lo gì không danh động thiên hạ? Càng rất tốt là, không ngờ lại có quyết đoán như vậy, đạp đổ mười hai kim trụ, hủy bí cảnh của ta? Tuy là đang tự chuốc lấy tử lộ, nhưng lão thân cũng không thể không bội phục sự quyết đoán của ngươi, tiểu nhi bực này nếu là truyền nhân của Kim gia ta, lão thân cho dù hiện tại chết luôn cũng không uổng.

Nghe Kim Lão Thái Quân ngược lại lên tiếng tán thưởng Thiên Đạo Trúc Cơ đó, lão tổ Kim Đan ở trước người nàng ta đã run rẩy.

Lão tổ tông đây là tức tới hồ đồ rồi à?

- Thật sự không được...

Hắn không nhịn được lấy hết dũng khí, thấp giọng nói:

- Chúng ta đưa lôi pháp đó cho hắn đi...

Lời này của hắn cũng đã là không có biện pháp nào khác, hiện giờ các trưởng lão của các đại tiên môn chung quanh đều đã trở nên khẩn trương, áp lực của Kim gia cũng cực lớn, vạn nhất bí cảnh này thực sự xảy ra chuyện gì, không nói đến tổn thất của Kim gia, những người này cũng sẽ náo loạn trước!

Mà việc này xét đến cùng, cũng là vì một mình Thiên Đạo Trúc Cơ đó mà thôi.

Mà Thiên Đạo Trúc Cơ đó yêu cầu cũng chỉ là một quyển lôi pháp, cứ cho hắn thì có làm sao?

Dù sao hắn sớm muộn gì cũng phải ra, đến lúc đó, còn không phải là muốn vo hắn tròn thì hắn tròn, muốn bóp hắn méo thì hắn méo à?

Thậm chí, hắn đã khiến Kim gia tức giận như vậy, cho dù Tiên Minh cũng không tiện ngăn cản Kim gia động thủ với hắn!

- Cho hắn lôi pháp?

Nhưng lời nói của vị lão tổ Kim Đan này chưa hết, lão thái quân liền đột nhiên nộ khí bừng bừng, phất tay quét một cái, rầm một tiếng, vị lão tổ Kim Đan đó trực tiếp bị nàng ta quét bay ra ngoài, va vào đá núi, máu tươi từ khóe miệng trào ra, trong lòng lại khó chịu ủy khuất, chẳng lẽ những gì mình vừa nói không phải là biện pháp tốt nhất hiện giờ à, lão thái quân việc gì phải tức giận tới như vậy?

- Tiểu nhi vô tri, to gan lớn mật, khinh Kim gia ta!

Kim Lão Thái Quân đứng bật dậy, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, nói:

- Nếu Kim gia ta lúc này cho ngươi lôi pháp, vậy làm sao còn có thể ngẩng đầu lên trước mặt người trong thiên hạ? Ngươi mưu toan bức bách lão thân, đó chỉ có là ngươi năm mơ!

Chung quanh nàng ta, tất cả người của Kim gia đều run rẩy, im lặng không nói gì.

Tuy nói trước tiên đưa lôi pháp cho Thiên Đạo Trúc Cơ đó, ở trong mắt mọi người cũng là phương pháp giải quyết không tồi, nhưng Kim Lão Thái Quân lại rõ ràng không đồng ý, vừa rồi còn đánh cả lão tổ Kim Đan đưa ra ý kiến này, người khác làm sao còn dám có dị nghị?

Chỉ là... Không cho hắn lôi pháp, vậy thì phải làm sao?

Ánh mắt Kim Lão Thái Quân lạnh lẽo, nội khí dũng động, đột nhiên quay đầu lại ra nhìn về phía trên ngọn núi bên trái, chính là chỗ tiên đài của Trung Châu Vạn Linh Thôi gia. Tiên đài đó cực kỳ uy phong, nhưng bên trên lại chỉ có vài người ngồi, mà một vị nam tử trung niên ở chính giữa tiên đài, lúc này lại không bối rối như những người khác, đang bình tĩnh phẩm trà, dường như đã có định liệu trong lòng.

Kim Lão Thái Quân lạnh lùng nhìn nam tử trung niên đó, một lúc sau, mới trầm giọng nói:

- Sơn tiểu tử Nhà các ngươi vẫn chưa tới à?

Trưởng lão của Thôi gia đó khí độ thong dong, thản nhiên mở miệng nói:

- Sơn thiếu gia đã ở trong Thiên Lai Thành rồi!

- Hừ!

Kim Lão Thái Quân nghe vậy, ánh mắt lại lạnh lùng, điềm nhiên nói:

- Vãn bối này thật không biết lễ số, nếu đã đến rồi thì sao không tới bái kiến tiền bối ta đây? Lại vì sao biết Kim gia ta có phiền phức, lại không mau tiến vào trong bí cảnh phân ưu cho lão thân?

- Bí cảnh đương nhiên là phải vào, Sơn thiếu gia cũng là vãn bối, tất nên phân ưu cho lão thái quân!

Thôi gia trưởng lão nhẹ nhàng gật đầu, phụ họa lời nàng ta.

Nhưng, nói thì nói, lại vẫn vững như Thái Sơn, không có nửa điểm ý tứ muốn đi tìm người.

Mà sắc mặt Kim Lão Thái Quân thì trầm xuống, bỗng nhiên nói:

- Nói đi!

Vị Thôi gia trưởng lão kia cười một tiếng, trong âm thầm một đạo thần niệm bay ra, đưa cho Kim Lão Thái Quân.

- Bốp!

Kim Lão Thái Quân xem xong nội dung trong một đạo thần niệm đó, bỗng nhiên biến sắc, thậm chí lộ ra có chút vặn vẹo, giống như một ngọn núi lửa sắp bộc phát ra, nhưng đến cuối cùng, lại vẫn chậm rãi gật đầu:

- Được, ba thành thì ba thành!

Dứt lời, nàng ta lại trầm mặc một hồi, giống như đang bình ổn nộ khí.

Lại qua một lúc, mới lạnh lùng nói:

- Để hắn đến đây đi!

- Vãn bối đến!

Cũng đúng vào lúc này, trong đám người bỗng nhiên có một người đi ra, khẽ cười nói.

Người xung quanh lập tức đều hướng ánh mắt về phía hắn, lại thấy người đó trên người mặc áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi, dáng người gầy yếu, tóc dùng một sợi dây buộc lại, nhìn thì rất bình thường, lúc trước hắn ở trong đám người, không ai nhìn ra hắn có chỗ nào đặc biệt, ngay cả với tu vi của Kim Lão Thái Quân cũng dường như có chút xuất hồ ý liệu, khi nhìn thấy hắn, rõ ràng là ánh mắt hơi lạnh xuống.

- Người này. . . Chẳng lẽ chính là vị đó của Vạn Linh Thôi gia.

- ... Vô địch trong cùng thế hệ, Thiên Đạo Trúc Cơ!

Thanh âm ồn ào của người xung quanh bỗng nhiên thấp xuống, đều lén quan sát nam tử áo bào trắng đó.

Nhưng vừa nhìn một cái, lại cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì vừa nhìn một cái, giống như nam tử đó không tồn tại vậy.

Lại dụi dụi mắt nhìn tiếp, thì phát hiện hắn vẫn đứng đó, tựa hồ là mình bị hoa mắt rồi.

- Thỉnh an lão thái quân...

Sau khi nam tử áo trắng đó đi ra, nhẹ nhàng cúi người với Kim Lão Thái Quân.

Kim Lão Thái Quân quan sát hắn, vẻ mặt rất phức tạp, nhìn rất lâu, mới thấp giọng nói:

- Hảo hài tử!

Mà nam tử áo trắng này cũng không nói nhiều, chỉ nói khẽ:

- Ta sẽ phân ưu cho lão thái quân!

Dứt lời, lại quay đầu thi lễ với Thái Hư tiên sinh, sau đó xoay người, chậm rãi đi đến hư không.

Người tu hành, cũng có năng lực đạp gió, nhưng hắn lại là thật sự đang đi.

Giống như, trong hư không đó có một bậc thang vô hình vậy, từng bước một đi tới.

Cho tới khi bóng lưng của hắn biến mất ở lối vào bí cảnh, chung quanh vẫn là một mảng yên lặng.

Dường như có một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy áp lực, vẫn lưu tại ở chung quanh đây, chưa tan đi.

- Tức chết ta mà...

Cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên.

Mọi người trong sân vẫn đang đắm chìm trong sự ngưng trọng vì Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia xuất hiện, lập tức bị tiếng hét này khiến cho giật bắn mình, đều mặt mày tức giận quay đầu lại nhìn, sau đó lại đồng thời ngẩn ra, lại thấy người vừa lên tiếng không ngờ là một vị quản sự dẫn theo một đám nô bộc hầu hạ hầu hạ người trong núi, hắn lúc này đang tức giận bất bình chống nạnh, vẻ mặt hầm hừ.

Bầu rượu đang cầm trong tay ầm một tiếng ném xuống đất, chỉ vào Phương Nguyên trong hư không đó, quát to:

- Tiểu bạch kiểm áo xanh đó không phải chỉ là Kim gia chúng ta nợ chuyện lôi pháp chưa kịp đưa cho ngươi thôi à à, ngươi không ngờ trước tiên là bắt tộc nhân của Kim gia, sau đó thì đạp đổ mười hai kim trụ, khinh Kim gia ta không có người à? Hôm nay ta cho dù cho liều cái mạng này, cũng phải tiến vào giáo huấn ngươi một chút...

Dứt lời, không ngờ thật sự từ bên cạnh đoạt lấy một thanh kiếm, căm giận chui vào trong hư không.

Lần này thực sự quá đột ngột, liền ngay cả ba vị lão tổ Kim gia đang thủ vệ cũng không có phản ứng, liền để hắn xông vào trong bí cảnh.

- Có chuyện gì thế?

Người xung quanh thấy vậy lại trầm mặc, thần sắc cũng có chút cổ quái.

Qua một lúc, mới có chút xấu hổ khen ngợi:

- Không tồi, hạng nô bộc của Kim gia, cũng có sự cứng cỏi như vậy.

- Chủ nhục thần chết, trung can nghĩa đảm, Kim gia môn phong, thật sự đáng kính đáng khen...

- ...

- ...

Có điều sau khi khen xong, lại cũng chẳng có ai bận tâm, hứng thú vẫn quay về tới trên người Thiên Đạo Trúc Cơ của Thôi gia.

Lập tức lại châu đầu ghé tai, nhao nhao nghị luận.

- Như vậy vậy trong bí cảnh này liền có hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ phải không?

- Hai Thiên Đạo Trúc Cơ tranh phong, đây đúng là trăm năm khó gặp, lần này chúng ta có nhãn phúc rồi.

Ngay cả ở trên ngọn núi bên trái, Tiên Minh Tuần Tra Sứ cũng có chút do dự, hắn nhìn nhìn Thái Hư tiên sinh với vẻ thăm dò, thấp giọng nói:

- Tôn thượng, hai Thiên Đạo Trúc Cơ giao thủ, chỉ sợ tất có một người tổn hại, chúng ta có cần xuất thủ, ngăn cản hai người bọn họ không?

- Hai?

Vị Thái Hư tiên sinh đó nghe vậy, lại cười ha ha, nói:

- Đâu có phải chỉ hai, ít nhất cũng là bốn...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)