- Vậy bắt đầu đi!
Một thoáng đó, Phương Nguyên đón đỡ các loại pháp khí và linh quang đang đánh về phía mình, đột nhiên quát khẽ một tiếng.
Sau đó, hai tay hắn rung lên, bấm ra một pháp ấn, sau đó đạo uẩn trong cơ thể đột nhiên trở nên xao động.
Pháp lực gào thét, ở bên cạnh hắn hình thành một tấm lưới lôi điện phủ kín phạm vi ba trượng.
Mà bên trong tấm lưới lôi điện này, một con Chu Tước thành hình, chung quanh vấn lấy lôi điện, gáy to một tiếng rồi giương cánh, nó chỉ dài bảy tám trượng, nâng Phương Nguyên bay lên cao, sau đó ở bên cạnh hắn, một con Lôi Lý (cá chép sấm sét) màu xanh bỗng dưng nhảy ra, lắc đầu vẫy đuôi, miệng mọc râu ròng, bơi một vòng quanh thân thể hắn.
- Rắc rắc...
Lại ở ngay sau đó, sau lưng sau lưng một gốc liễu thần phá không mọc ra, liên tiếp phóng to, cao chừng hơn mười trượng, ngàn vạn cành liễu không gió mà tự động, đong đưa trái phải, liền hình thành ngàn vạn cành giống như roi điện, quất ra bốn phương tám hướng!
- Ôi trời, không hay rồi...
Tu sĩ chung quanh thấy một màn này, lập tức kinh hãi run rẩy, có người cả kinh hô to.
Ba đạo Lôi Linh Hộ Thể, Phương Nguyên quả thực giống như đã hóa thân thành thần linh, từ trong vòng vây của các tu sĩ xông ra, Lôi Linh Chu Tước giương cánh, gào thét tứ phương, người ở khoảng cách gần, trực tiếp bị lực lượng ẩn chứa trên đôi cánh khổng lồ đó quét bay đi, người ở khoảng cách xa thì thấy Phương Nguyên chân đạp Lôi Linh Chu Tước xông tới, cũng sợ tới run như cầy sấy, liều mạng bỏ chạy sang bên cạnh.
Mà những tu sĩ ỷ vào am hiểu võ pháp muốn đến gần Phương Nguyên rồi xuất thủ, lại bị Thanh Lý (cá chép xanh) xuất hiện ngăn lại, Lôi Linh Thanh Lý thế tới cũng không hung ác điên cuồng, ngược lại ẩn hàm thủy ý, lại mạnh ở chỗ liên tiếp không ngừng, nội tình mạnh mẽ, chạy vòng quanh thân thể Phương Nguyên, ngăn cách tất cả công kích cận thân ở bên ngoài, công kích càng cường đại, phản chấn sẽ càng mạnh, thậm chí có một số pháp khí mạnh mẽ, đánh tới người Phương Nguyên, trực tiếp bị Lôi Lý đánh ngược về, làm bị thương lại chính bản thân mình.
Càng đáng sợ hơn là trên đỉnh đầu Phương Nguyên, cành liễu của Bất Tử Liễu quét ra bốn phía, quất về phía hư không.
Những pháp khí từ trên trời đánh xuống, có lẽ số lượng rất nhiều, nhưng so sánh với Bất Tử Liễu thì không tính là gì....
Bốp bốp bốp…
Cành liễu như lôi tiên (*roi sét), giống như mưa rền gió dữ quét một trận, liền quét cho những pháp khí trong không trung bay ra tứ phướng, rào rào rơi xuống.
Dưới cục diện này, một đợt tấn công do vô số người liên thủ thi triển không ngờ hoàn toàn không gây thương tổn được tới nửa sợi lông tơ của Phương Nguyên, ngược lại bị hắn lao trái xông phải, làm bị thương vô số người, ngã xuống đất kêu thảm liên tục, cũng không biết có bị người ta giẫm chết hay không?
- Đây là bản sự của Thiên Đạo Trúc Cơ sao?
Mà Đổng gia tiểu công chúa ở xa xa thấy một màn Phương Nguyên xuất thủ cuồng bạo, nghiền ép mọi người lại có chút biến sắc.
- Đều là cảnh giới Trúc Cơ, nhưng thực lực của đám người như bọn họ lại vượt xa Trúc Cơ bình thường...
Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương thấy một màn này, sắc mặt cũng phức tạp, thấp giọng nói khẽ, nàng thân là Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo, nhưng trong lòng cũng minh bạch, Thánh Nữ mình đây chỉ sợ là không làm lâu được nữa, phàm là trong đại đệ tử đời sau của Thủy Nguyệt Giáo, nếu xuất hiện một vị Thiên Đạo Trúc Cơ, như vậy vị trí Thánh Nữ này của nàng sẽ phải nhường ra, cho dù là ba đạo tiên kiếm này của Thủy Nguyệt Giáo, đến lúc đó cũng phải nhường cho người khác.
Mà Đổng Tô Nhi trước mắt cũng như vậy, nàng là quái thai trời sinh, vốn là kỳ tài ngàn năm khó gặp, nhưng thể chất của nàng, Đổng gia lại không biết nên dạy thế nào, lúc trước nàng đã quá gần gũi với linh khí, cho dù không tu hành, pháp lực cũng ngày một mạnh hơn, căn bản không áp chế được tu vi, lúc trước chỉ dùng một viên đan dược, liền thành tựu thân Trúc Cơ...
Bởi vậy nói đến cũng buồn cười, mặc dù vị Đổng gia tiểu công chúa này thanh danh vang dội, nhưng trên thực tế lại là tu vi Trúc Cơ thấp kém nhất.
Có điều sau khi tiến vào cảnh giới Trúc Cơ, lực nắm giữ bản thân của vị Đổng gia tiểu công chúa này sẽ càng lúc càng mạnh, cũng có thể bắt đầu thử áp chế tu vi của mình, mà hiện giờ, nàng ta từ ba năm trước đã có thể kết đan, lại một mực áp chế đến hiện tại!
Nguyên nhân không vì gì khác, nàng ta là muốn lại quay về trên con đường thành tiên!
Bước đầu tiên của con đường thành tiên, bọn họ không bước lên, nhưng lại muốn ở khi Kết Đan xông lên con đường thành tiên!
Đây cũng là nguyên do mà bọn họ từ lúc vào bí cảnh, liền luôn có lòng muốn khiêu chiến Phương Nguyên.
Chỉ có điều, hiện giờ tận mắt chứng kiến thực lực của Phương Nguyên, trong lòng lại không nhịn được sợ hãi.
Thực lực của Thiên Đạo Trúc Cơ mạnh mẽ như vậy, mình muốn ở cảnh giới Kim Đan vượt qua bọn họ, điều này... Có khả năng sao?
- Ta cắt núi làm ngăn cấm, nếu các ngươi còn không đi, vậy thì đấu một trận thống khoái đi!
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên trầm giọng quát khẽ:
- Để ta thử xem chất lượng của những thiên kiêu các ngươi!
Khi nói chuyện, Lôi Linh Chu Tước dưới chân hắn giương cánh, tóm thẳng tới Thánh Nữ Tô Văn Hương của Thủy Nguyệt Giáo.
Tô Văn Hương nghênh đón thân ảnh hung ác điên cuồng của Phương Nguyên, đã có vài phần kinh hãi đảm chiến, đột nhiên, Địa Kiếm tế ra trước người, bố trí một mảng kiếm khí vàng rực, sau đó liền không chút nghĩ ngợi, quay người độn đi xa, nhưng Phương Nguyên đến quá nhanh, tuy nàng ta mượn Nhân Kiếm bỏ chạy, nhưng con hạc trắng ở bên cạnh lại không trốn kịp, trực tiếp bị Lôi Linh Chu Tước dưới chân Phương Nguyên xé thành từng mảnh, máu rải hư không.
- Ta... Ta phải giết ngươi...
Đổng Tô Nhi ở bên cạnh nàng ta không xa lúc này cũng đã có phản ứng, nàng ta vừa rồi lần đầu tiên xuất thủ đã liền bị Phương Nguyên suýt nữa trảm sát, trong lòng vốn đã vô cùng sợ hãi, nhưng nàng dù sao cũng tâm cao khí ngạo, thầm nghĩ mình chỉ là không kịp phản ứng, chưa thi triển ra thần thông chân chính mà thôi, bởi vậy chút kiêu ngạo đó vẫn đè nén được sự sợ hãi trong lòng, lúc này không nhịn được lại hét lớn.
Vừa thấy Phương Nguyên đuổi về phía Tô Văn Hương, nàng liền thừa cơ hai tay kết ấn pháp rất nhanh, sau lưng xuất hiện bảy hư ảnh biến ảo vặn vẹo, trên mỗi một đạo hư ảnh đều loáng thoáng tỏa ra một loại khí tức thần thánh mà quỷ dị.
- Còn dám ra tay?
Phương Nguyên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, sau đó xoay người lại.
Giống như quỷ mỵ, trong chốc lát, đã đến trước mặt Đổng Tô Nhi.
Đổng Tô Nhi thấp hơn nhiều, chỉ cao tới eo hắn, lúc này không khỏi ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lúc này pháp ấn của nàng vẫn chưa kết xong, thần thông cũng chưa thành hình, chính là nửa đường thì bị ngăn trở.
- Nhìn ra được, pháp lực của ngươi rất sâu, cũng có vài phần bản sự, nhưng ngươi không biết...
Phương Nguyên cúi đầu nhìn nàng nói:
- Bản sự có lớn tới mấy thì cũng phải sử dụng được thì mới có ý nghĩa sao?
Cảm thụ được hàn khí nhè nhẹ từ trên người hắn truyền đến, đáy mắt Đổng Tô Nhi đột nhiên xuất hiện một tia hốt hoảng.
Phương Nguyên giơ tay lên, vỗ tới đỉnh đầu nàng.
Đổng Tô Nhi không ngờ quên cả tránh né, chỉ có cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, giống như sắp khóc!
Lúc này là sợ tới phát khóc rồi.
Nhưng một chưởng này của Phương Nguyên vẫn đặt lên đỉnh đầu nàng: