Phương Nguyên kính gửi Thiên Lai thành Đạo Đức cao sĩ Kim lão thái quân: Nhờ ban ân sâu, được ủy trách nhiệm, giải mối họa bí cảnh, bảo hộ bảo vật Kim thị. Ta phụng mệnh thầy mà đến, lòng mang thành ý, không từ khổ cực sinh tử. Xông Tử Hải, đồ tặc liêu, may không cô phụ nhờ vả! Người quý ở chữ tín, ta một kẻ tán tu, không nơi nương tựa còn biết thủ tín làm việc, tiền bối có được tiên thành, thần thông khó lường, càng nên kính sợ Thiên Đạo, hành sự thủ tín, bằng không, sợ rằng ngày sau lời thề trở thành sự thật, thiên lôi kích thể, thịt xương thành tro, Kim thị xuống dốc, con cháu gặp nạn, bí cảnh đáng lo vậy. . .
- Chuyện bẩn thỉu khi trước không nhắc đến nữa, nay thành tâm khuyên nhủ, mong ngài chớ mắc thêm sai lầm, bằng không đừng trách ta không nói trước!
Nhìn xong lời lẽ trong ngọc giản, sắc mặt Kim lão thái quân đại biến, trùng trùng vỗ ra một chưởng, đánh nát ngọc giản.
Trên khuôn mặt già nua, từng tầng từng tầng nếp nhăn chen lại với nhau, tiếng quát khẽ vang vọng bốn phía:
- Nhãi ranh càn rỡ, dám cả gan uy hiếp ta?
Trái phải xung quanh thấy lão thái quân nổi trận lôi đình, trong lòng ai nấy đều cả kinh.
Hiện tại bí cảnh Thiên Lai thành Kim thị đã mở ra bốn ngày, mà trưởng lão các đại tiên môn, thế gia canh giữ ở bên ngoài bí cảnh, cùng với Tiên Minh Tuần Giám Sứ, còn có chư vị lão tổ Kim gia, tất cả đều vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, lặng lẽ theo dõi trận chiến bí cảnh này!
Dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, những đệ tử chư gia tiến vào bí cảnh này, chí ít cũng phải sau bốn năm ngày mới có người đi ra, hơn nữa những người đi ra trước nhất, thường thường đều là thực lực không đủ, tự nghĩ ở trong bí cảnh cũng không lấy được thứ gì tốt, hoặc là bị trọng thương trong quá trình tranh đấu với người, không cách nào tự mình hóa giải, mới vội vàng trốn ra mong được các sư trưởng cứu trị. . .
Có điều bọn hắn không nghĩ tới chính là, lần này, mới sớm như thế đã có người đi ra.
Hơn nữa đi ra còn là một vị tộc nhân Kim gia.
Người đó sau khi đi ra từ trong bí cảnh chi môn liền vẻ mặt bi phẫn, gấp gáp chạy về phía Kim lão thái quân, hai tay dâng lên ngọc giản.
Sau đó chúng nhân liền thấy được cảnh Kim lão thái quân thất thố như vừa rồi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Chung quanh chìm trong thinh lặng, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau.
Vị lão tổ Thiên Lai thành này đã bao lâu chưa phát hỏa như thế?
- Lão thái quân bớt giận, không biết trong bí cảnh đã xảy ra chuyện gì?
Tiên Minh Tuần Giám Sứ chầm chậm đứng lên, từ xa xa hướng về phía Kim lão thái quân chắp tay hỏi.
Kim lão thái quân lại không để ý tới hắn, tức tối đến độ bàn tay phát run, nàng nhìn lại một lần lời lẽ trong ngọc giản, sau đó mới đột nhiên phất tay, bày ra một mảnh lĩnh vực chung quanh ngọc giản, bao trùm lấy nàng và tên tộc nhân Kim thị kia, tiếp sau liền hung tợn nhìn hắn, gằn giọng nói:
- Nói cho ta biết, vì sao hắn còn sống, lại vì sao có lá gan dám hạ chiến thư với lão thân?
Tên tộc nhân Kim thị kia khóc không ra nước mắt, buồn bã nói:
- Tên họ Phương đó, hắn. . . Hắn đột nhiên làm khó, trước một bước động thủ, các lộ tiểu bối Kim gia bị hắn giết không còn mảnh giáp, người thì chết, người thì bị bắt tù, chỉ để mình ra đi ra báo tin cho lão tổ tông. . .
- Năm lộ cao thủ a, còn có nhiều pháp bảo như vậy. . .
Lúc này, trên mặt Kim lão thái quân cũng lộ ra thần sắc khó mà tin tưởng, quát lên:
- Kim Giáp là nô tài Kim gia nuôi từ nhỏ, tu vi tinh thâm, hành sự lão luyện, lão thân để hắn thống lĩnh năm lộ, hắn. . . Hắn rốt cục làm ăn kiểu gì?
Tên tộc nhân Kim thị kia buồn bã nói:
- Kim Giáp sư thúc là người chết đầu tiên, vừa đối mặt tên họ Phương đó liền bị hắn giết!
Trong lòng Kim lão thái quân cháy lên lửa giận hừng hực:
- Kim Huyền Tướng thì sao, hắn đồng thân thiết cốt, Tuyết nhi cũng không phải đối thủ của hắn. . .
Tộc nhân Kim thị khóc ròng nói:
- Huyền Tướng sư huynh bị tên Thiên Đạo Trúc Cơ đó một đao bổ làm đôi. . .
Kim lão thái quân hít sâu một hơi, hỏi tiếp:
- Tỉnh Hoàn nữa, hắn già đầu như thế, huống hồ trong tay còn có Thiết Môn Thuẫn. . .
Tộc nhân Kim thị vẫn khóc ròng không ngừng:
- Tỉnh tiên sinh bị tên Thiên Đạo Trúc Cơ kia tung một quyền xuyên qua thuẫn bài, trực tiếp đánh chết. . .
Kim lão thái quân đã nói không ra lời, nửa ngày mới chầm chậm mở miệng:
- Hai huynh đệ Kim Vũ Kim Phong thì sao?
Tộc nhân Kim thị quỳ xuống đất khóc lớn:
- Lão tổ tông, năm lộ cao thủ không thừa một ai, toàn bộ đều bị hắn chém giết. . .
- Toàn bộ đều bị chém giết. . .
Kim lão thái quân chậm rãi nhắm mắt lại, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Toàn bộ đều chém giết. . .
Sau nửa ngày, nàng mới đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt tóe phát sát khí:
- Phế vật! Hết thảy đều là phế vật! Nhiều người như vậy, nhiều bố trí như vậy, ngay cả trước trước sau sau cần nên làm gì đều nói cho các ngươi, pháp bảo lợi hại trong nhà đều ban cho các ngươi, kết quả vẫn không thành, còn bị đối phương một thân một mình chém giết hết sạch. . . Phế vật! Kim gia chúng ta sao lại nuôi ra đám phế vật các ngươi?
- Chúng ta. . .
Tên tộc nhân Kim gia kia run lên lẩy bẩy, đối diện với lửa giận từ Kim lão thái quân, hai chân hắn đều đã mềm nhũn.