Còn Kim Huyền Tướng thì đã ngây ngốc đương trường.
- Đương..
Hai thanh loan đao trong tay hắn cũng là pháp khí phẩm chất không thấp, lúc này lại đột nhiên đứt gãy.
Sau đó hắn cúi đầu nhìn xuống thân mình, vết đao càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng chia hắn làm hai nửa.
Dưới một đao cuồng bạo kia, Huyền Giáp bí thuật, bảo y hộ thể … hết thảy đều hoàn toàn vô dụng.
Đến thời khắc sau cùng, hắn chỉ còn biết khó có thể tin tưởng ngước nhìn bóng lưng tên cao to kia, sau đó rơi rụng thẳng xuống đất.
Lúc rơi trên mặt đất, hắn đã thành hai đoạn xác chết.
Không phải tu sĩ Trúc Cơ không có bản lĩnh chỉ còn nửa người vẫn sống sót, mà là một đao kia của Quan Ngạo thực sự quá cuồng mãnh, đao kình như cối xay, lúc chặt đứt nhục thể của hắn cũng đã chấn nát gan mật tạng phủ, kỳ kinh bát mạch, thần tiên cũng khó mà cứu được...
Hết thảy thật ra chỉ diễn ra trong chớp mắt...
- Trời ạ...
Trường Nhạc sư thúc nhìn thấy cảnh này, không khỏi hận đến tưởng như ngất lịm.
Ở bên cạnh, đám tu sĩ Trúc Cơ Kim gia đi theo Kim Huyền Tướng cũng như rơi xuống hầm băng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe trên đỉnh đầu lôi điện nổ vang đôm đốp không ngừng, ngẩng đầu lên, liền thấy được một con Chu Tước Lôi Linh khổng lồ từ trên trời giáng xuống, như một ngọn núi nhỏ ập tới, nhất thời không khỏi nản lòng thoái chí, dồn dập kêu hét lùi ra sau.
Nhưng dù lui thế nào cũng làm sao nhanh bằng Chu Tước Lôi Linh kia?
Mắt thấy một con Chu Tước khổng lồ tả xung hữu đột vọt vào trong đám người, bảy tám tên tu sĩ Trúc Cơ kêu rên liên hồi, lấy tu vi bọn hắn, nếu là kết thành một phương đại trận, dưới sự dẫn dắt của Kim Huyền Tướng, chưa hẳn đã không có tư cách giao thủ với cao thủ Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng với tình huống bây giờ, trực tiếp đối kháng lôi pháp từ Thiên Đạo Trúc Cơ, về cơ bản là không có chút dư địa nào để phản kháng...
- Khổ quá...
Tâm tình của Trường Nhạc sư thúc đã nguội lạnh hơn nửa, mắt thấy tên tu sĩ áo xanh kia lại hướng về phía mình, lập tức quay đầu bỏ trốn.
Tận lực sử ra khí lực toàn thân, cả người như điện, chỉ trong giây lát liền đã lướt qua hai tòa đỉnh núi.
Lại vẫn cảm thấy sau lưng như bị kim chân, tên tu sĩ áo xanh kia vẫn cứ nhìn chằm chằm.
- Trong bí cảnh Kim gia ta mà cũng dám ngang ngược, nạp mạng đi...
Nhưng rất may mắn, hắn không trốn bao lâu liền nhìn thấy bên trái phía trước mặt vang lên một tiếng quát to.
Một lão giả thon gầy thấp bé, râu bạc phất phới mang theo một đội tu sĩ chạy tới, từ đằng xa hét lớn.
- Tỉnh lão...
Trường Nhạc sư thúc ngạc nhiên kêu to, nhưng tiếng kêu chưa dứt, liền nghe bên người “sưu một tiếng, là tu sĩ áo xanh kia.
Hắn không ngờ đã trực tiếp sát qua bên người mình, lao thẳng về phía lão giả râu bạc phất phới kia, sau đó nhấc tay lên, con Chu Tước vừa vặn xông giết gần hết đám người phụ cận tức thì cuốn theo một thân dư quang, như lôi vân vọt tới bọn hắn.
Thấy cảnh ấy, Trường Nhạc sư thúc thất kinh, đột nhiên linh quang lóe lên, như hiểu ra điều gì.
Hắn nét mặt giận dữ, nhìn bóng lưng áo xanh kia, phẫn nộ hét lớn:
- Ngươi...
- Oanh!
Khi hắn hô lên tiếng này, Lôi Tước kia đã vọt đến trước mặt lão giả gầy còm thấp bé.
Lão giả thấp bé kia cũng kinh hãi, vội vàng tế ra một mặt thuẫn bài.
Thuẫn bài kia đón gió biến dài, hóa lớn như một ngọn núi nhỏ, Chu Tước đụng phải thuẫn bài, trực tiếp đẩy lão giả thấp bé lùi lại vài chục trượng, mới khó khăn ngừng lại, cánh tay run rẩy, song không thương tổn đến hắn, ngược lại Chu Tước đã kiệt lực tiêu tán.
Lão giả thấp bé không khỏi vui mừng trong lòng, đứng lên quát to:
- Có Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn ở đây, ngươi có thể làm được gì?
Nhưng còn chưa dứt câu, liền nghe được Trường Nhạc sư thúc kêu to:
- Tỉnh lão, mau trốn!
Lão giả thấp bé lập tức sửng sốt:
- Chúng ta thật không dễ dàng mới từ Bát Hoang Sơn chạy đến cứu ngươi, sao ngươi lại nói ta trốn?
Ý niệm vừa hiện ra trong đầu, chợt nhìn thấy tay áo thanh niên áo xanh kia phất phới, cả người xông thẳng đến trước mặt.
Tỉnh lão không cố được suy xét gì khác, vội vàng lại tế ra thuẫn bài.
Phương Nguyên đang ở giữa trời tức thì hít sâu một hơi, thấp giọng nói:
- Âm Dương Ngự Thần Quyết...
Trên đỉnh đầu hắn, một pho tượng Thần Tướng cực lớn sương mù tím vờn quanh, toàn thân sáng ngời lôi quang hiển hoá ra, khổ người lớn gấp ba lần Quan Ngạo, cúi đầu nhìn xuống tấm thuẫn bài như núi nhỏ kia, Thần Tướng lặng lẽ gào thét, ngưng tụ một thân pháp lực của Phương Nguyên, hiện vẻ càng thêm phần ngưng thực, sau đó dẫn động phong lôi, đảo loạn hư không, trong không trung rền vang tiếng nổ, ầm ầm đánh lên thuẫn bài.
Oanh!
Thuẫn bài run rẩy kịch liệt một cái, giống như chuông lớn, ầm vang nửa ngày mới từ từ tắt tiếng.
Tỉnh lão nấp ở sau thuẫn bài, trên người không thụ thương, chỉ là máu từ trong ngũ khiếu lại không ngừng chảy ra.
Chết rồi!