Đại Kiếp Chủ

Chương 564: Năm đường phục binh (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trường Nhạc Sư Thúc cắn răng, lướt qua mười mấy trượng, xông về phía tây bắc.

Toan Nghê gừ một tiếng, lại nhanh chóng đuổi theo.

Trường Nhạc Sư Thúc sợ bị nó quấn lấy, chỉ có thể thay đổi phương hướng, tiến vào trong dãy núi.

Tốc độ của Toan Nghê quá nhanh, bỗng dưng truy đuổi, hắn còn không phải là đối thủ.

Một người một thú vòng tới vòng lui ở trong núi rừng, bất quá dựa vào nhiều ngọn núi ngăn cản, Trường Nhạc Sư Thúc không có bị Toan Nghê đuổi kịp, hơn nữa còn rõ ràng cảm ứng được, những phục binh từ phía đông chạy đến kia cũng thay đổi phương hướng, nhanh chóng lao về phía dãy núi, trong lòng nhất thời an tâm, thống hận nhìn Phương Nguyên ở cách đó không xa một cái, tốc độ càng nhanh hơn!

- Hô...

Vòng qua một ngọn núi, Trường Nhạc Sư Thúc rốt cục nhìn thấy một đội phục binh tới tiếp ứng mình.

Người tới bao phủ ở trong mây vàng chói mắt, tổng cộng có chín người, đều là tu sĩ Trúc Cơ mặc áo bào đen, từng người khí cơ ngưng luyện, sát khí đậm đặc, rõ ràng không phải Tu Tiên Giả chỉ theo đuổi tu hành bình thường, mà là loại tu sĩ ác đấu trên tay không biết nhiễm bao nhiêu oan hồn, đặc biệt là người cầm đầu, dưới cằm để râu, trên người quấn quanh một bó xích sắt, khí cơ hùng hồn dũng mãnh.

- Kim Giáp sư huynh, mau chém giết hắn...

Nhìn thấy người này, Trường Nhạc Sư Thúc thở phào nhẹ nhõm, cao giọng kêu lên.

Toan Nghê nhìn thấy đối phương nhiều người, lập tức cong đuôi chạy về.

- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trung niên tên Kim Giáp thấy thế, vội vã chạy tới, thấp giọng gầm thét.

- Không biết tại sao kẻ này lại phát hiện kế hoạch của chúng ta, còn sớm ra tay...

Trường Nhạc Sư Thúc chỉ kịp nói một câu như vậy, liền vội lao về phía sau mọi người, mới kịp thở ra hơi.

- Ha ha, năm đường phục binh của chúng ta chạy tới, phong tỏa bốn vực, dù phát hiện thì đã làm sao?

Kim Giáp ngẩng đầu nhìn, thấy bên ngoài trăm trượng, một nam tử áo bào xanh chân đạp Chu Tước đuổi theo, trong mắt xẹt qua sát khí, cười lạnh một tiếng, lại tiến lên nghênh tiếp, xích sắt trên người một vòng một vòng tháo ra, như Ô Long lay động tầng tầng gợn sóng, quất thẳng tới nam tử áo bào xanh, sau đó lớn tiếng quát khẽ:

- Tiểu nhi, bó tay chịu trói đi!

Trên xích sắt hiện ra đạo đạo phù văn, như một con Ô Long, trong nháy mắt tập cuốn trăm trượng, quật đến trước người Phương Nguyên, hư không khuấy động, sát khí như sương, tiếng quỷ gào ẩn hiện, lại là một pháp bảo chân chính.

- Ta giúp Kim gia các ngươi giải quyết mầm họa trong bí cảnh, các ngươi lại chuẩn bị cho ta phần đại lễ này sao?

Lúc này Phương Nguyên đứng ở trên lưng Chu Tước, cũng hít một hơi thật sâu, sau đó ánh mắt của hắn trầm xuống, lạnh nhạt nở nụ cười:

- Ta cho các ngươi một phần đại lễ thì nói còn nghe được...

Vèo!

Tốc độ của Chu Tước ở dưới chân hắn lại tăng nhanh, đột nhiên tiến lên nghênh tiếp.

Chỉ từ tốc độ tức thời đến xem, hắn còn nhanh hơn Toan Nghê mấy phần...

Mà ở trong quá trình này, trong tay hắn xuất hiện một cây lông vũ năm màu, sau đó mạnh mẽ quất tới.

Ầm!

Trong hư không, tất cả đều là băng sương xanh biếc, một con băng nha hiện ra, xông thẳng lên trời.

Khách khách...

Xích sắt huyền phù giữa không trung, bị băng sương bao trùm, trong khoảng thời gian ngắn không hạ xuống được.

Mà mượn cơ hội này, thân hình của Phương Nguyên như điện, đã sớm vọt tới trước mặt Kim Giáp đang tế Phược Long Liên, nhìn chằm chằm con mắt đối phương, uy nghiêm hét lớn, đồng thời bàn tay vồ tới, đầu ngón tay lập loè tia chớp...

- Ngươi...

Kim Giáp không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ chạy đến, nhất thời kinh hãi, muốn nói gì đó, tu vi của hắn cũng không thấp, chính là Trúc Cơ tầng chín, có thể nói đã đi hết con đường Trúc Cơ, cũng là một trong mấy người thực lực mạnh nhất trong năm đạo nhân mã, bất quá lấy pháp lực Trúc Cơ đỉnh phong của hắn, ở trước mặt Phương Nguyên là không hề có ưu thế gì, dựa vào chỉ là pháp bảo do lão thái quân ban tặng!

Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, pháp bảo kia vừa tế ra ngoài, đã bị một món pháp bảo khác khắc chế.

Không những vậy, đối phương còn xông thẳng đến trước mặt mình.

- Thái Tức Phong...

Kim Giáp ở dưới sự kinh hãi, liều mạng kêu to, tay bắt pháp ấn.

Nhưng ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo, Chu Tước trực tiếp đưa ra hai trảo.

Răng rắc sát...

Ánh chớp lấp lóe, hai trảo của Chu Tước vững vàng chộp vào ngực Kim Giáp, hắn ngay cả pháp ấn cũng không niết được, thần thông không cách nào triển khai, liền miệng phun máu tươi, ngực bị xé ra hai lỗ hổng, giống như diều đứt dây ngã xuống!

- Kim Giáp sư huynh...

Trường Nhạc Sư Thúc thấy cảnh này, bị doạ đến tâm kinh đảm hàn.

Lão thái quân tự mình điểm tướng, một trong năm đầu lĩnh phục binh, nhưng vừa đối mặt đã bị giết?

Hắn cảm thấy giống như có nước lạnh dội từ đầu đến chân, chỉ kịp hô lên một tiếng, liền vội vàng bỏ chạy.

- Giết...

Mấy tu sĩ Trúc Cơ khác đi theo Kim Giáp chạy tới cũng kinh hãi, mắt đỏ bừng, tu vi của bọn họ hơi không bằng Kim Giáp, bởi vậy nên chậm hơn một nhịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Giáp bị Phương Nguyên chém giết, trong lòng vừa sợ vừa giận, dồn dập hét lớn, tế lên các loại pháp khí vọt tới, đã có ý liều mạng.

- Quan Ngạo sư huynh, giao cho ngươi...

Phương Nguyên lại không để ý những người này, đạp lên lưng Chu Tước, lần thứ hai đuổi theo Trường Nhạc Sư Thúc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)