Dọc theo đường trở về, Phương Nguyên lại tiến vào biển sương mù có Thú Linh dày đặc, bất quá đã trải qua một lần, bây giờ càng không để ở trong lòng, tế lên Bất Tử Liễu, tốc độ càng nhanh hơn trước đây, ước chừng cách biên giới Tử Vụ Hải còn hơn ba mươi dặm, chợt nghe phía trước có Thú Linh làm loạn, gào thét không ngớt.
Phương Nguyên nhìn lại, sau đó bước nhanh tới, xuyên qua khu vực Thú Linh hỗn loạn, phát hiện phía trước có một cô gái mặc áo trắng đang điều khiển băng đao sương kiếm chém giết với Thú Linh, ngay cả sương tím ở xung quanh cũng bị cuốn bay, hỗn loạn khó tả, trên người nàng vết thương chằng chịt, máu nhuộm bạch y.
Thoạt nhìn tựa hồ đã đến tình trạng nỏ mạnh hết đà, sắp hóa thành huyết thực trong miệng các Thú Linh...
- Làm sao lại là nàng?
Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc, tay niết pháp ấn, Lôi Ngư đột nhiên xuất hiện, sau đó bay về phía trước, những Thú Linh đến gần cô gái mặc áo trắng kia đều bị bức lui, từng con từng con mặt lộ vẻ sợ hãi, hình dung khủng bố...
Phương Nguyên thì bước vào vòng trong, đưa tay đỡ lấy lưng cô gái kia:
- Sao ngươi lại đi vào?
Cô gái này không phải ai khác, chính là Kim Hàn Tuyết.
Nàng đã hơi có chút choáng váng, Thú Linh ở xung quanh lùi lại, nàng liền ngã ra sau, lại bị một bàn tay nâng đỡ, vội quay người nhìn, mới phát hiện là Phương Nguyên, trước tiên lấy lại bình tĩnh, sau đó có chút sợ hãi nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn áo bào thanh nhã, sạch sẽ ngăn nắp, một vết máu cũng không có, như mới vừa tản bộ trở về, ánh mắt nàng nhất thời trở nên ảm đạm.
Đó là một loại tự ti sâu sắc!
- Ta là theo đến tìm huynh!
Nàng dẹp loạn nỗi lòng, thấp giọng nói:
- Đây là chuyện của Kim gia chúng ta, sao có thể cho huynh một mình gánh chịu?
Phương Nguyên kinh ngạc nhìn nàng hỏi:
- Ngay cả mạng cũng không cần sao?
Hắn tiến vào Tử Vụ Hải, xác thực mà nói chỉ là vì nhìn xem Kim gia có người cùng mình đi vào không, để tiện làm ra phán đoán, nhưng không nghĩ tới, Kim Hàn Tuyết vẫn đi theo đến, hơn nữa vọt vào sâu như thế, nếu không phải mình trở về, vừa vặn gặp được nàng, ai biết một lát sau, mạng nhỏ của nha đầu này còn có thể giữ được hay không?
Mà Kim Hàn Tuyết nghe Phương Nguyên hỏi, cũng hơi trầm mặc một lát, sau đó tựa hồ gióng lên mấy phần dũng khí mới nói:
- Ngươi nói, người tu hành, không phải dũng cảm tiến tới sao!
Trong lòng Phương Nguyên nhất thời ngẩn ngơ, nghĩ thầm: Ta chỉ thuận miệng nói đùa mà thôi...
Nhưng nhìn dáng vẻ chăm chú của Kim Hàn Tuyết, lời nói thật kia là không thể nói ra được...
Không thể làm gì khác hơn là nhẹ gật đầu, khen ngợi nói:
- Ngươi đã làm rất tốt!
Dứt lời liền điều khiển Lôi Ngư, xua tan Thú Linh ở xung quanh, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Kim Hàn Tuyết bị thương không nhẹ, nhưng hắn không có ý cõng hoặc dìu nàng, chỉ đi ở phía trước.
Kim Hàn Tuyết cũng rất quật cường, nàng cắn răng, dùng hết tàn lực chậm rãi đi theo sau lưng hắn.
Xoẹt xoẹt...
Nhìn thấy vô số Thú Linh hung tàn khủng bố, suýt nữa hại mình mất mạng, ở dưới Lôi Ngư của Phương Nguyên chấn nhiếp, lại không có con nào dám tới gần, một con đường vốn cực kỳ hung hiểm, sau khi Phương Nguyên xuất hiện, lại hóa thành con đường bằng phẳng bình thường, mình hoàn toàn không cần làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần theo sau lưng hắn đi về phía trước là được, khiến nàng cũng hơi thất thần...
Thiên Đạo Trúc Cơ, đến tột cùng mạnh bao nhiêu?
- Hắn đi ra...
Ở ngoài Tử Vụ Hải, sương mù cuồn cuộn, Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết một trước một sau đi ra, người Kim gia cũng kích động lên.
Lúc này ánh mắt bọn hắn nhìn Phương Nguyên cũng trở nên phức tạp tới cực điểm.
Dù như thế nào, đi vào Tử Vụ Hải, thay đổi bia đá, giải trừ mầm họa của bí cảnh, đều là chức trách không thể trốn tránh của con cháu Kim gia bọn hắn, mà trước khi vào bí cảnh, các trưởng bối đều nói với bọn họ, vạn sự tùy cơ ứng biến, duy chỉ có việc này là tuyệt đối không thể bất cẩn, vừa nãy bọn họ không theo Phương Nguyên đi vào, là bởi vì bọn họ thật không tin Phương Nguyên có thể làm được...
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phương Nguyên lại thật sự làm được, sau đó đi ra?
Bọn họ không chút hoài nghi, bởi vì dị biến vừa nãy bọn họ đều cảm ứng được, đó là sự tình không thể giả!
Bây giờ sương tím bốc hơi, linh quang ẩn tàng, nói rõ Phương Nguyên đã hoàn thành nhiệm vụ mà các lão tổ dặn dò!
Nhưng then chốt là, hắn làm sao làm được?
Trong vô số ánh mắt kinh ngạc, lại thật lâu không người mở miệng, không biết nên nói cái gì.
- Xem ra trong Tử Vụ Hải, cũng không có đáng sợ như các thúc tổ nói...
Qua một lát, Sương Nhi không nhịn được nở nụ cười, tiến lên dìu Kim Hàn Tuyết, nhìn thương thế trên người nàng, sau đó xoay đầu lại nhìn Phương Nguyên cười nói:
- Hiện tại vấn đề ở nơi này đã được giải quyết rồi, chúng ta có phải nên đi đoạt bảo rồi không?
- Đúng đúng đúng...
Đệ tử Kim gia khác nghe vậy, cũng đều phản ứng lại, vội nói:
- Mầm họa đã được giải quyết, là lúc đoạt bảo rồi!
Nghe được lời này, ngay cả đệ tử Kim thị sau lưng cõng khuông lớn, hai mắt cũng mơ hồ phát lạnh.
Mà khuông lớn ở sau lưng hắn, thì bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy.
Chỉ có Phương Nguyên, ánh mắt chậm rãi quét qua trên mặt đám đệ tử Kim gia, đặc biệt dừng lại ở trên mặt người đeo khuông lớn, cười nói:
- Tranh cướp dị bảo là chuyện tất nhiên, bất quá chư vị, trước đó có phải nên cho ta nửa quyển Lôi pháp không?
- Muốn Lôi pháp?
Tộc nhân Kim thị ở xung quanh nghe vậy, vẻ mặt từng người đều có chút quái lạ.
Bọn họ không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ vào lúc này, thật tình đưa ra vấn đề này như vậy.
Trước đây Phương Nguyên đã từng thỏa thuận với lão thái quân, hắn sẽ giúp Kim gia làm hai việc, một chuyện chính là giải quyết mầm họa ở hạch tâm bí cảnh, chuyện thứ hai, chính là giúp Kim gia lấy được một nửa dị bảo top mười trên Kỳ Bảo Lục.
Mỗi khi làm xong một chuyện, sẽ đổi được nửa quyển Lôi pháp.
Đối với sự kiện này, con cháu Kim gia đều nghe được, chỉ là không để ý.
Thần thông cao minh đến đâu, chỉ lấy một nửa cũng vô dụng.
Huống chi hắn muốn còn là pháp quyết quan hệ đến Kết Đan?
Bí thuật như vậy, dù chỉ thiếu một chữ, cũng có khả năng xảy ra vấn đề lớn, huống chi chỉ là nửa cuốn?
Bởi vậy trong lòng bọn họ không coi đây là chuyện to tát gì.
Phỏng chừng các lão tổ cũng nghĩ như vậy...
Chỉ là lúc này đối phương lại thật tình hỏi ra như vậy, làm bọn hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
- Ha ha, vừa nãy đoạt bảo không thấy ngươi xuất lực, bây giờ lại nóng ruột lên!
Sương Nhi khó chịu, bĩu môi cười lạnh.
- Sương Nhi im miệng!
Lúc này Kim Hàn Tuyết mới vừa ăn đan dược, đang vận công luyện hóa, nghe vậy không nhịn được khẽ quát một tiếng.
Phương Nguyên đối với chuyện này chỉ cươi cười, tựa hồ không để ý lắm.
Mấy đệ tử Kim gia khác thấy thế, cũng mơ hồ nhìn nhau một chút, trong đó một người trầm ổn đi tới, nhìn Phương Nguyên chắp tay nói:
- Phương sư huynh, chúng ta đều biết ngươi nóng ruột, nhưng bây giờ đại cục làm trọng, những dị bảo khác không nói, nhưng Bát Hoang Thạch lại là thứ chúng ta nhất định phải lấy được, bằng không xảy ra vấn đề, ngươi cũng không tiện ăn nói với lão tổ!
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, vậy khi nào cho ta nửa quyển Lôi pháp kia đây?
Đám tộc nhân Kim thị nghe vậy, biểu hiện đều có chút bất mãn.
Đã tận tình khuyên nhủ nói đại cục làm trọng, sao còn quyết đòi lấy Lôi pháp cho được?
Vị Thiên Đạo Trúc Cơ này, làm việc không khỏi quá cố chấp!
Mà đón nhiều ánh mắt tức giận bất bình như vậy, Phương Nguyên lại làm như không thấy, chỉ đánh giá địa hình xung quanh.
Ngón tay bấm tính, tựa hồ thôi diễn cái gì đó.
Liếc mắt nhìn vị trí Bát Hoang Sơn, mấy tộc nhân Kim gia kia đối mắt nhìn nhau, vẻ mặt dần dần không vui.
Sương Nhi đã sớm không kiên nhẫn, tiến lên nói:
- Này, nói chuyện với ngươi đó, ngươi còn không đi?
Phương Nguyên vẫn lo chuyện của mình, sau khi quan sát địa hình xung quanh, hắn tiện tay tế lên sáu mươi đạo ngọc phù, ào ào ào triển khai ở trên không trung, quỹ tích huyền ảo, hắn thì chỉ vừa thôi diễn vừa tính toán, không thèm quay đầu lại nói:
- Gấp cái gì, ta cảm thấy ở chỗ này chờ lão thái quân đưa Lôi pháp cho ta xong, lại đi đoạt những dị bảo kia cũng không muộn...
- Ngươi...
Mọi người nhất thời nghẹn họng, nghĩ thầm vì sao người này khó khuyên như vậy?
- Ngươi đang làm cái gì?
Sương Nhi bất mãn, không nhịn được có chút tức giận, thấy Phương Nguyên chỉ tự mình bày thẻ ngọc, không để ý đến nàng và những tộc nhân Kim gia khác, trong lòng càng không vui, cười lạnh nói:
- Là khoe khoang ngươi hiểu chút tạo nghệ trận pháp sao?
Lần này sau khi nàng đi vào, liền không ngừng châm chọc đối phương, riết rồi quen miệng.
Phương Nguyên cũng không giống lúc ở bên ngoài, vẫn không để ý đến nàng, này cũng làm cho nàng đắc ý.
Bất quá nàng không nghĩ tới, Phương Nguyên nghe xong, lại quay đầu liếc nhìn nàng, cười nói:
- Ngươi tính là cái thá gì?
Sương Nhi hơi ngẩn người, trên mặt mang theo vẻ tức giận nói:
- Ta nói ngươi không làm chính sự, đến tột cùng ở đây làm cái gì?
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Ta không phải hỏi ngươi nói cái gì, ta đang hỏi ngươi... Ngươi tính là cái thá gì?
Sương Nhi ngẩn ngơ, tựa hồ nghe không hiểu.
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi rất có bản lĩnh, có tư cách vung tay múa chân với ta sao?
Khuôn mặt Sương Nhi đỏ bừng, mắt đầy hàn ý quát:
- Ngươi dám mắng ta?
Phương Nguyên thành thật hồi đáp:
- Ta không phải đang mắng ngươi, mà là thật tình chán ghét ngươi!
- Khốn nạn, ngươi muốn chết...
Sương Nhi nghe vậy, đã không nhịn được nữa.
Nàng thích châm chọc người khác, lại không có nghĩa là nàng chịu được người khác châm chọc.
Trong tiếng quát mắng, trong lòng bàn tay phải bay lên một hạt châu, đánh thẳng về phía Phương Nguyên.
Mà nhìn nàng giơ tay đánh ra hạt châu, Phương Nguyên nhíu mày.
- Ta là tới đòi nợ, chẳng lẽ còn phải để các ngươi khi nhục?
Trong lòng hắn nghĩ, sau đó trở tay đánh ra một chưởng!