- Hống...
Lại nói Phương Nguyên vừa vào trong Tử Vụ Hải, liền nghe được bên người có thú hống vô tận.
Thú hống kia điên cuồng mà thê thảm, tựa hồ mang theo lực lượng có thể rung động linh hồn người, làm cho người cảm thấy sợ hãi, trước mắt nanh vuốt khua loạn, âm ảnh lay động, đợi Phương Nguyên kịp phản ứng lại, thì thấy mình đã bị bảy tám con Thú Linh vây vào giữa, dữ tợn gào thét, có loại một cảm giác đi nhầm vào hang ổ của ác quỷ...
Tuy trái tim hơi trầm xuống, nhưng Phương Nguyên không loạn, trong lòng sớm đã có chủ ý.
Hầu như ở ngay khi vừa nhảy xuống, hắn đã bắt pháp ấn, bên người sấm sét quanh quẩn, phích lịch vô tận, một con cá chép màu xanh lớn như cự mãng nhảy ra ngoài, xung quanh cá chép lấp lóe điện quang, vòng quanh người Phương Nguyên di chuyển, xung quanh tăm tối trở nên sáng rực, Thú Linh bị khí cơ trên người hắn xung kích, tất cả đều theo bản năng tránh né.
Một vài con vọt lên khá cao, không trốn về kịp, trực tiếp đụng vào trên người Lôi Ngư.
Khách khách…
Thanh âm làm người ta tê răng vang lên, những Thú Linh kia đều bị điện quang trên người Lôi Ngư bắn trúng, trong nháy mắt từ quỷ vật vô hình, như hóa thành gỗ mục than khô tan nát, mảnh vỡ lại hóa thành sương mù, hòa vào bốn phương tám hướng.
Sau đó tâm tình của Phương Nguyên đại định, điều động Lôi Ngư, nhanh chóng đi về phía trước.
Lúc này nhìn qua hai bên trái phải, chỉ thấy trong biển sương không biết ẩn giấu bao nhiêu Thú Linh, nước dãi ướt át, dữ tợn khủng bố, nhưng hắn tu luyện Lôi Linh chính là khắc tinh của yêu tà, Lôi Ngư kia càng là đạo Lôi Linh cường đại nhất, một khi thi triển ra, há là những Thú Linh bình thường kia có thể thương tổn được?
Phương Nguyên cũng không nghĩ tới đi diệt những Thú Linh kia, chỉ một tay nâng bia, nhanh chóng phóng về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải.
Nơi hắn đi qua, Lôi Ngư lấp lóe, khói tím bị xé rách, lộ ra một con đường thẳng tắp.
Vèo vèo vèo…
Sau khi Phương Nguyên bay đi, phía sau cũng có mấy bóng người vọt vào.
Một cái trong đó chính là Kim Hàn Tuyết, nàng hầu như theo sát Phương Nguyên vọt vào Tử Vụ Hải, nhưng lập tức bị Thú Linh ở xung quanh cuốn lấy, trong lúc vội vã chỉ có thể triển khai Thái Tức Phong Tuyết Quyết, bên người hiện lên băng đao sương kiếm, chém nát vài con Thú Linh ở xung quanh.
Bất quá lấy tu vi của nàng, xem như có thể chém giết vài con Thú Linh, cũng rất khó thoát khỏi dây dưa.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên người Phương Nguyên lấp lóe Lôi Ngư, đã vọt vào sâu trong Tử Vụ Hải.
Trong lòng nhất thời vắng lặng, tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Một là kính phục thần thông của Phương Nguyên, xông vào Tử Vụ Hải, như vào chỗ không người.
Một điểm khác, lại không nhịn được lo lắng:
- Không biết hạch tâm của Tử Vụ Hải còn có bao nhiêu Hung thú, tại sao ngươi lại lớn mật như thế?
Mà ở bên người Kim Hàn Tuyết, nam tử cõng khuông lớn cũng vọt vào.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, lúc này hiển lộ ra thực lực còn mạnh mẽ hơn Kim Hàn Tuyết nhiều, hai tay bắt ấn pháp, bên người bay lên một cái khay tròn, phía trên quấn quanh chín long ảnh màu vàng, tất cả đều bay cao, cả người tỏa ra kim hỏa chói mắt, bảo hộ lấy hắn, nhanh chân lao về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải, theo sát Phương Nguyên không bỏ...
Trong cái khuông lớn ở sau lưng hắn, vang lên từng tiếng kêu chít chít vội vã không nhịn nổi.
Mà ở địa phương xa hơn một chút, lại là thanh niên ăn mày tay cầm gậy trúc, hắn cực kỳ kinh ngạc theo Phương Nguyên nhảy vào trong Tử Vụ Hải, lại lập tức kinh hãi, thầm mắng một tiếng:
- Vốn chỉ muốn bắt vài con tiểu quỷ, sao lại chạy vào trong hang quỷ rồi?
Hắn vội vàng vung gậy trúc lên, đánh nát vài con Thú Linh, sau đó chăm chú theo vào.
Tốc độ của hai người bọn họ đều không chậm, nhanh chóng đi tới hạch tâm của Tử Vụ Hải.
Chỉ là Phương Nguyên nhanh hơn bọn họ.
Hắn chỉ triển khai một đạo thần thông, gọi ra Lôi Linh, liền nhanh chân phóng về phía hạch tâm của Tử Vụ Hải, mà hai người kia, một cái cần pháp bảo hộ thể, một cái cần chém giết đi tới.
Tên đệ tử Kim thị cõng lấy khuông lớn kia vội vã đuổi tới, không muốn bị Phương Nguyên bỏ rơi, nhưng đuổi hơn mười dặm, chỉ cảm thấy lực lượng Thú Linh ở xung quanh càng ngày càng mạnh, số lượng cũng càng ngày càng nhiều, trên khay tròn quấn quanh chín long ảnh, có một đạo bị Thú Linh ở xung quanh dập tắt, lại chạy một đoạn, long ảnh thứ hai dập tắt, nguy cơ dần hiện.
Hắn rốt cục biến sắc, mạnh mẽ nhún chân, chỉ có thể dừng bước, xoay người chạy trở về.
Người trẻ tuổi tay cầm gậy trúc đuổi theo xa hơn hắn, chạy tới hơn hai mươi dặm, nhưng khi nhìn về phía trước, lại căn bản nhìn không thấy bóng dáng Phương Nguyên, trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại cảm ứng được lúc này Thú Linh ở xung quanh đã càng ngày càng mạnh, e là bên trong đã có tồn tại thực lực tiếp cận Hung thú, trái tim lạnh lẽo, bất đắc dĩ dừng bước...
- Chênh lệch giữa ta và hắn lớn như vậy sao?
Hắn bất đắc dĩ nhìn hạch tâm của Tử Vụ Hải, lắc đầu thở dài:
- Quá tổn thương tự tôn!
Thú Linh ở xung quanh xông tới, hắn lo lắng mình không đi sẽ không ra được, vì vậy vội vã quay đầu bỏ chạy.
Đi hơn mười mấy dặm lại gặp phải Kim Hàn Tuyết, cô gái này còn đang cắn răng xông về phía trước.
Thanh niên ăn mày cười khổ nói:
- Tuyết mỹ nhân, không vào được đâu, mau trở về đi...
Kim Hàn Tuyết không để ý tới hắn, điều khiển băng đao sương kiếm, từng bước từng bước chạy về phía trước.
Thanh niên ăn mày bất đắc dĩ cười nói:
- Chúng ta cũng không đuổi kịp hắn, ngươi làm sao có khả năng theo kịp chứ?
Nhưng thấy Kim Hàn Tuyết không thèm quan tâm mình, hắn cũng lười quản việc không đâu, quay đầu chạy tiếp.
Kim Hàn Tuyết thì mắt nhìn thẳng, từng bước từng bước đi về phía trước...
...
...
Lúc này Phương Nguyên đã xông thẳng vào trong Tử Vụ Hải hơn ba mươi dặm, càng thâm nhập Tử Vụ Hải, càng cảm thấy Thú Linh bên trong lợi hại, thậm chí có một ít căn bản không sợ Lôi Ngư, trực tiếp vọt lên, nhưng thần thông của Phương Nguyên đâu phải đùa giỡn, Lôi Linh Chu Tước xuất hiện, hung tàn xé nát Thú Linh chặn đường, sau đó tiếp tục phóng đi!
Càng vào trong, Thú Linh ở xung quanh quá nhiều, hắn hơi nhướng mày, triệu hoán Lôi Linh Bất Tử Liễu ra.
Từ khi Lôi Linh Bất Tử Liễu bị Kim lão thái quân mạnh mẽ ngưng tụ, hắn còn chưa bao giờ dùng qua.
Khách khách…
Ngoài dự đoán của hắn, đạo Lôi Linh này lại cường hãn đến khó có thể hình dung.
Sau lưng hắn hiện lên điện quang chói mắt, một cây liễu cao hơn ba trượng hiển hóa ra hình bóng, cành liễu phiêu phiêu, mỗi một cành liễu đều là một tia chớp, theo tâm ý của Phương Nguyên khẽ động, cành liễu liền đánh ra bốn phương tám hướng...
Đùng đùng đùng…
Như roi điện bay múa khắp nơi, không biết có bao nhiêu Thú Linh bị đánh bay ra ngoài.
- Bất Tử Liễu này... quả nhiên thích hợp hơn Thất Bảo Lôi Thụ...
Trong lòng Phương Nguyên vừa mừng vừa sợ, sinh ra cảm giác may mắn.
Bây giờ theo hắn lĩnh ngộ Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn càng ngày càng sâu, đã từ từ phát hiện, Tứ Tượng Lôi Linh đều có sở trường riêng, như Lôi Linh Chu Tước, nó thuộc về Hỏa tướng, hung hăng vô song, khí thế mãnh liệt, nhưng lúc đối địch lại dễ tán khó tụ, khó có thể khống chế tinh vi, mà Thủy tướng Lôi Linh, tuy khá cường đại, lại thiếu đi kiên quyết, phòng thân dễ dàng, nhưng muốn dùng để đả thương địch thủ lại rất khó!
Còn con cóc kia... đến hiện tại Phương Nguyên còn không muốn dùng nó.
Nhưng Lôi Linh Bất Tử Liễu vừa xuất hiện, lại để Phương Nguyên cảm nhận được cảm giác rất dễ sai khiến.
Điều khiển đạo Lôi Linh này, tựa như điều khiển vô số roi điện, hung uy vô tận, hoành tảo bát phương...
Có Lôi Linh này giúp đỡ, tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều.
Lại bay bảy tám dặm, Phương Nguyên cảm giác cả người buông lỏng, nhanh chân vọt thẳng đến phía trước.
Nhìn xem trái phải, khói tím dày đặc hơn ngoại vi, tà khí cũng cuồng bạo hơn, nhưng lại không có một con Thú Linh.
Giống như tất cả Thú Linh đều cực kỳ sợ hãi, không dám tới gần khu vực này.
- Quả thế...
Phương Nguyên đến nơi quái lạ như vậy, trong lòng lại buông lỏng.
Hắn thu hồi Lôi Ngư và Bất Tử Liễu, lẳng lặng đứng ở chỗ này chờ đợi chốc lát.
Những Thú Linh ở bên ngoài kia, lúc này cách hắn bất quá ba bốn trượng, nhưng thấy hắn thu hồi thần thông, lại không dám xông tới.
Phương Nguyên đợi tầm năm phút, thấy không có người đuổi tới, tâm tư liền đại định, tiếp tục đi vào bên trong.
Chờ ở chỗ này, là muốn nhìn xem có người đuổi theo hay không, nếu có, vậy thì phải giết người diệt khẩu rồi.
Ở trong hạch tâm của Tử Vụ Hải, trái lại không có một con Thú Linh, bất kể là đệ tử Kim thị cõng khuông lớn, hay thanh niên ăn mày tay cầm gậy trúc kia đều không nghĩ tới, Phương Nguyên lại dứt khoát xông về phía trước như vậy. Lúc này đi không đến mười dặm, hắn nhìn thấy phía trước đen nhánh, như dựng đứng một bức tường nước, thâm thúy vô tận, thăm thẳm vô biên, không hề có thứ gì.
- Nơi này chính là điểm cuối cùng của bí cảnh sao?
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ, chậm rãi đi về phía trước.
Chỉ thấy ở phụ cận bức tường nước có xây một cái tiên đài, phạm vi ước chừng chín trượng, có chín bậc thang, trên tiên đài dựng đứng một tấm bia, ngưng thần nhìn về phía tiên đài, sẽ thấy hắc khí dập dờn như có như không, chậm rãi xoay quanh tiên đài, sau đó tản vào trong khói tím ở xung quanh, Phương Nguyên suy đoán, khói tím vô tận kia, có lẽ vốn không phải màu tím, mà là bị hắc khí xâm nhuộm.
Xung quanh yên tĩnh không hề có một tiếng động, phảng phất như không khí cũng ngưng lại.
Nhưng mơ hồ, lại có thanh âm nặng nề đúng nhịp vang lên...
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, cũng không dám bất cẩn, chậm rãi đi lên tiên đài, cách thanh âm kia càng ngày càng gần, sau đó hắn leo lên bậc thang cuối cùng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nở nụ cười.
- Lão huynh, những ngày này ngươi rất thoải mái đi...
Trên tiên đài có một bia đá, trên bia đá có một con bạch miêu to mập, đang nằm ở đó ngủ say như chết, thanh âm kia lại là tiếng ngáy của nó, nghe Phương Nguyên gọi, nó liền tỉnh lại, chỉ miễn cưỡng nhìn Phương Nguyên một cái, liền quay đầu qua chỗ khác, động cũng lười động, nhìn cái bụng giống như dưa hấu của nó, Phương Nguyên đã hiểu rõ...
- Đây là ăn quá no sao?