Ánh tà dương chiếu rọi, nơi nơi một mảnh vàng óng.
Phương Nguyên đi thẳng tới cửa lớn của Kim gia, trên đường nô bộc dồn dập tránh ra hai bên, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Thôi Vân Hải nhìn bóng lưng Phương Nguyên rời đi, trong mắt loé lên vẻ hưng phấn.
Sương Nhi thì có chút không hiểu, nếu là bình thường nàng chắc chắn sẽ chế nhạo, nhưng lúc này lại không cười nổi.
Kim Hàn Tuyết chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, ánh mắt có chút si ngốc.
Mà lúc này, Phương Nguyên đã đi tới cửa lớn, muốn bước ra bước cuối cùng.
Một bước này bước ra, hắn biết thiên địa lớn lao, con đường phía trước mênh mông, có lẽ đại đạo tu hành thật sẽ đoạn tuyệt.
Nhưng hắn càng biết, mình không thể lưu lại!
Thoạt nhìn tựa hồ hắn bước ra bước này, con đường tu hành sẽ đứt đoạn.
Nhưng trên thực tế, nếu mình lưu lại, con đường tu hành mới thật đứt đoạn mất.
Lúc này đi, không phải vì từ bỏ con đường tu hành... mà là xác định mình nhất định sẽ lấy được!
Hắn cũng không phải thật muốn từ bỏ con đường tu hành, ngược lại, trong lòng Kim lão thái quân tính toán kỳ thực không tệ, bây giờ hắn đã không có đường lui, nhất định phải cầu Lôi pháp của Kim gia, Kim gia chính là ỷ vào điểm này, cho rằng đã ăn chắc mình, cảm giác mình phải quy thuận Kim gia, mặc cho Kim gia bài bố, nhưng càng là lúc này, mình càng không thể cúi đầu...
Chuyện sau này, sau này hãy nói, bây giờ mình nhất định phải biểu hiện ra thái độ nên có!
Cái này, có thể nói là căm giận!
Kim gia đánh cược là, Phương Nguyên hoặc là cúi đầu, hoặc là con đường tu hành đứt đoạn, rơi vào tuyệt cảnh!
Mà lúc này Phương Nguyên cũng đánh cược, hắn đánh cược Kim gia sẽ không tự nhiên tốn hao Bất Tử Liễu ở trên người mình!
Kim lão thái quân nhìn thấy Phương Nguyên sắp đi ra cửa lớn, trong lòng nàng cũng lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt quải trượng.
Đúng lúc này, chỉ nghe được thanh âm ầm ầm… vang vọng vân tiêu, chỗ tiếng vang truyền đến, lại là ở phía sau kim trạch, trong thâm sơn thăm thẳm, nơi đó lại có một đạo tinh quang phóng lên cao, nhuộm đỏ nửa bầu trời, trong tinh quang kia, mắt thường có thể thấy, tựa như có vô số linh hồn Yêu thú thoáng hiện, vồ giết ở trong không trung, nghển cổ thét dài, sát ý đáng sợ tập cuốn tới!
Hống...
Trong Thú Uyển, những Yêu thú vừa rồi bị Quan Ngạo đánh sợ, đang cong đuôi cảnh giác nhìn ra ngoài Thú Uyển kia, tựa hồ bị huyết quang ảnh hưởng, bỗng dưng sinh ra hung khí, con ngươi đỏ bừng gầm rú, vọt thẳng ra ngoài Thú Uyển!
Ngoài cửa Thú Uyển có rất nhiều thị vệ của Kim gia đang đứng, trong lúc không chú ý đã có mấy người bị Yêu thú đẩy ngã.
- Yêu thú phát điên...
Đám thị vệ kinh hãi biến sắc, liều mạng chạy trốn.
Chư vị lão tổ của Kim gia thì giống như nghĩ tới điều gì, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện.
- Tất cả im miệng cho ta, cút ngay!
Kim lão thái quân nhìn thấy gia viên đại loạn, trên mặt lóe qua vẻ ưu lo, lệ quát một tiếng, quải trượng đầu rồng trong tay vốn muốn chỉ về phía Phương Nguyên, lúc này lại trực tiếp chống xuống đất, chỉ nghe ầm ầm ầm… đại địa rạn nứt, dung nham cuồn cuộn, khí cơ mạnh mẽ từ trên người nàng xông lên, che kín bầu trời.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên Thú Uyển mới vừa rồi bị Phương Nguyên xé ra một lỗ hổng, trong nháy mắt đóng lại, ngăn chặn Yêu thú lao ra.
Sau đó trên đỉnh đầu Kim lão thái quân, thình lình có một vệt thần quang xông ra ngoài, bay đến không trung phía sau núi, vẫn là dáng dấp của Kim lão thái quân, chỉ là thân hình mờ mịt, như tiên như thần, quải trượng đầu rồng đập về phía hư không, lại đưa tới lôi hải đầy trời, răng rắc phách xuống, tất cả hư ảnh Yêu thú đều bị trừ khử.
Chỉ có một cái bóng trắng cổ quái từ dưới quải trượng chạy ra ngoài, sau đó trốn vào lòng đất.
Trong lòng Kim lão thái quân cũng cả kinh, thầm nghĩ:
- Cái kia là thứ gì?
Bất quá nàng ở trong khoảng thời gian ngắn cũng nghĩ không thông, tâm niệm lóe lên, liền thu rồi pháp tướng, trở lại trước Thú Uyển.
- Lão tổ, lẽ nào cánh cửa kia lại không phong ấn được?
Chư vị tu sĩ Kim Đan vội vàng vây quanh, thấp giọng dò hỏi.
- Còn chưa mở, chỉ là không biết vì sao, sợi oán khí kia lại bắt đầu bay lên, ảnh hưởng đến Yêu thú bên ngoài bí cảnh...
Trên mặt Kim lão thái quân cũng mang theo vẻ ưu lo, lạnh lùng trả lời một câu.
Kim gia Thất tổ nghe vậy, không nhịn được thở dài nói:
- Đã áp chế ba trăm năm, tính toán thời gian cũng sắp tới rồi, bây giờ dị biến đã hiện, nói rõ trong Thông Thiên Bí Cảnh, các loại họa loạn đã lên, không biết lúc nào sẽ bộc phát, nếu lại ngã mười hai kim trụ, như vậy sẽ thành đại họa, e là toàn bộ Thiên Lai Thành cũng không gánh nổi...
Dứt lời, hắn nhìn về phía Phương Nguyên đang ly khai, muốn nói lại thôi.
- Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lại sớm hơn ta suy tính nửa năm...
Kim lão thái quân biết ý tứ của Kim gia Thất tổ, khoát tay áo một cái, ra hiệu hắn không cần nhiều lời, sau đó cũng nhìn về phía Phương Nguyên ly khai, lạnh lùng nói:
- Ta vốn định từ từ mài tính tình của hắn, lại cầm đến dùng một lát, nhưng nhìn dáng dấp là kéo không được rồi!
Kim gia Thất tổ nghe vậy, liền vội vàng kêu lên:
- Phương tiểu hữu, ngươi trở về đi!
Phương Nguyên vừa định bước ra cửa, trong lòng cũng buông lỏng, thầm nghĩ:
- Nếu như đi ra ngoài, thì đúng là không tiện thu tràng...