Đại Kiếp Chủ

Chương 528: Trái tim kinh hãi. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Tôn sư huynh, có phải huynh đã biết điều gì đó rồi đúng không?

Thấy Tôn quản sự lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Phương Nguyên khẽ giật mình, hắn đột nhiên nhớ tới giấc mộng kỳ quái đêm hôm nọ.

Trong lòng lại có thêm một tầng áp lực đè nặng, Phương Nguyên vội vàng hỏi y.

Tôn quản sự nghe vậy, lại chỉ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Đại kiếp nạn sắp tới rồi, thế đạo rất hỗn loạn, sợ rằng tu sĩ trong thiên hạ này cũng đang nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể sống sót. Vào lúc này, càng không nên dính dáng tới phong ba bão táp của mấy người có địa vị cao kia...

Dứt lời, vẻ mặt của Tôn quản sự càng thêm ngưng trọng, y thở dài một hơi:

- Phương sư đệ, ở trước mặt đệ, ta cũng không có điều gì giấu diếm. Đệ là một người có tài, có học vấn, nếu có thể chờ tới lúc đại kiếp nạn kết thúc, sau đó xuất thế vào thời điểm thế lực khắp nơi đang cải tổ, quả thật là không khó để làm nên chuyện lớn...

- Mà Thiên Lai Thành này, đệ nói xem nó có lai lịch lớn như vậy, tại sao vẫn luôn ẩn nhẫn? Không cần nghĩ cũng biết, chẳng qua chỉ là phong sơn quy ẩn, cố gắng vượt qua đại kiếp nạn, hơn nữa dựa vào lai lịch của Thiên Lai Thành, bọn họ rất có hy vọng vượt qua đại kiếp nạn lần này. Nói không chừng vô số lần đại kiếp nạn trước, bọn họ cũng đều tránh thoát bằng cách ấy. Nếu đệ có thể gia nhập Kim gia, vượt qua kiếp nạn lần này, tỷ lệ thành công cũng sẽ cao hơn một chút!

- Nhưng nếu đệ không muốn chấp nhận vận mệnh như vậy, muốn tham dự những phong ba bão táp ở trên cao, vậy thì sẽ vô cùng phiền toái...

Nói xong hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Phương Nguyên, thở dài:

- Dù sao bây giờ đệ vẫn còn rất nhỏ yếu, những nhân vật lớn đó, có địa vị rất cao, nắm giữ vận mệnh thế gian. Cố gắng hết sức giữ hòa khí, chỉ sợ thị phi cũng sẽ tự tìm đến cửa, đám kiến hôi như chúng ta, bị nhân quả của bọn họ dính vào thôi liền không rõ sống chết. Vào lúc này đệ càng phải tránh xa những thị phi đó mới đúng, hà cớ gì cứ muốn đâm đầu vào?

Phương Nguyên đã quen biết Tôn quản sự bảy tám năm, nhưng hắn chưa từng thấy Tôn quản sự nghiêm túc như vậy bao giờ, trong lòng không khỏi có chút nặng nề.

Đại kiếp nạn! Đại kiếp nạn!

Trong giới tu hành, không ai không nhắc tới đại kiếp nạn, không ai không biết đến đại kiếp nạn.

Nhưng rốt cuộc đại kiếp nạn có dáng vẻ như thế nào, lại rất ít người biết.

Trong ấn tượng của Phương Nguyên, đại kiếp nạn chính là một tai họa lớn trong giới tu hành, ba ngàn năm giáng thế một lần, thanh tẩy thế gian, nghe thì có vẻ như là tai kiếp của cả thế gian. Có điều vô số năm tháng trôi qua, không biết thế gian đã trải qua bao nhiêu lần tai kiếp, nhưng giới tu luyện vẫn luôn lưu truyền lại, cũng chưa từng thấy tin đồn này bị dập tắt, lâu ngày nó lại trở thành một khái niệm vô cùng kỳ lạ!

Nói là đại kiếp nạn đã qua, có thể nghe được lời này rất thường xuyên, mỗi người đều nói về nó.

Nói là đại kiếp nạn sắp tới, nhưng lại rất khó để phán đoán, chỉ nghe nói chứ chưa được nhìn thấy, lại càng không biết cụ thể nó sẽ tới vào lúc nào!

Việc này giống như ở một quốc gia bình thường, nghe được tin sắp xảy ra một cuộc chiến lớn, vì thế bá tánh cực kỳ hoảng sợ. Nhưng bọn họ chìm trong sợ hãi suốt mấy năm, lại vẫn chưa có cuộc chiến lớn nào xảy ra, có điều lời đồn đại vẫn không thể bị dập tắt, bá tánh đã nghe đến phát chán, chỉ bàn luận đôi chút, sau đó lại trở về cuộc sống bình thường!

Mà trước đây, Phương Nguyên cũng giống như vậy.

Đưa mắt nhìn tông môn, thế gia ở khắp nơi trong giới tu hành này, nên tranh quyền thì tranh quyền, nên trục lợi thì trục lợi, tuy ngoài miệng lúc nào cũng nhắc tới đại kiếp nạn, nhưng không thấy ai coi đại kiếp nạn là chuyện lớn, bởi vậy khiến cho phán đoán của Phương Nguyên thiếu đi sự chính xác, dẫn đến việc hắn chỉ nghe theo ý muốn của bản thân, một lòng tu hành. Mãi đến khi Lữ Tâm Dao nói qua chuyện này, hiện tại lại nghe Tôn quản sự nhắc đến, hắn mới nhớ tới chuyện này.

Hiện tại Tôn quản sự lại là lần đầu tiên nghiêm túc nói về đại kiếp nạn, khuyên hắn sớm bố trí mọi việc cho thỏa đáng.

Chẳng qua sau khi Phương Nguyên nghe xong, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy nặng nề.

Tôn quản sự đi rồi, hắn đã nghĩ rất lâu, suy nghĩ không ngừng nảy sinh ở trong đầu.

Tất nhiên là vị sư huynh này đối xử với hắn rất tốt, tuy những lời khuyên của đối phương không nói rõ ràng triệt để, nhưng Phương Nguyên cũng đã nghe ra, Tôn quản sự thật muốn tốt cho hấn. Hơn nữa theo như những gì đối phương nói, nếu đại kiếp nạn thật tới, mà hắn lại nán lại ở Thiên Lai Thành tránh thoát tai kiếp, như vậy sau khi đại kiếp nạn kết thúc, trong đại thế như rắn mất đầu này, quả thật rất dễ để làm nên chuyện lớn...

Hơn nữa lựa chọn này cũng ăn khớp với chấp niệm ở trong lòng hắn lúc trước!

Nhưng quan trọng là... lúc trước ở trên tiên đài, một vò rượu chua, một lời đã định, chẳng lẽ cứ quên đi như vậy sao?

Nhất thời trong lòng hắn hỗn loạn, Phương Nguyên dứt khoát đóng cửa phòng, một mình ngồi xếp bằng, tự hỏi đạo tâm của bản thân.

Mà lần này, hắn ngồi suốt từ trưa cho tới tối.

Ánh mặt trời ở bên ngoài cửa sổ dần dần tan biến, thay vào đó là vẻ âm u tăm tối của bóng đêm, mà nỗi lòng của Phương Nguyên cũng dần dần bình tĩnh lại.

- Ta biết Nam Hải là một hồ nước đục, nói không chừng giống như lời Tôn sư huynh nói, một khi bị cuốn vào trong đó, sợ rằng sẽ rất khó thoát thân, thậm chí chết oan chết uổng, ngạo khí có mạnh mẽ hơn đi chăng nữa thì cũng sẽ tan thành mây khói. Lúc trước đã đồng ý với Lạc sư muội là phải tới Nam Hải một chuyến, bây giờ làm sao có thể thay đổi ý định ban đầu chỉ vì một ý nghĩ tham lam của bản thân, hoàn toàn quên đi những chuyện trong quá khứ chứ?

- Một lời đã định, vạn kiếp cũng không thay đổi!

- Mặc dù tương lai xảy ra phong ba bão táp gì, ta cũng phải xông vào những phong ba bão táp đó!

Trong lòng đã có quyết định, Phương Nguyên không khỏi cảm thấy bản thân giống như đã trải qua một kiếp, đạo tâm trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Đồng thời, hắn tự nhiên cũng nhớ tới Lạc Phi Linh!

Đối với nha đầu bướng bỉnh này, Phương Nguyên quả thật là một lời khó nói hết.

Có thể nói từ lúc sinh ra cho đến giờ, Phương Nguyên chỉ biết chăm chỉ đọc sách, chưa bao giờ có được mấy ngày thanh nhàn, điều này cũng tạo thành thói quen chỉ cần đọc sách tu hành là có thể khiến nội tâm của hắn được thỏa mãn.

Nhưng nếu không gặp Lạc Phi Linh, hắn sẽ không biết cái gì gọi là thú vui nhân gian, lại càng không biết mình đang hướng tới điều gì.

Bây giờ nói ra, thời gian hắn tiếp xúc với Lạc Phi Linh cũng không nhiều, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi ấy, thần hồn của hắn vô cùng nhẹ nhàng, trong lòng cũng có chút rung động, điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Bởi vì sự rung động ở trong lòng, hắn đồng ý sẽ tới Nam Hải một chuyến.

Mà giữa hắn và Lạc Phi Linh, tuy không có hứa hẹn rõ ràng, nhưng Lạc Phi Linh đã nói ra lời ước hẹn này với hắn, trong lòng sao có thể vô tình chứ?

Trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, thế nên hắn coi trọng.

Những điều khả nghi trong lòng đã được rửa sạch, đạo tâm vững chắc, tâm tư cũng trở nên rõ ràng.

- Chỉ sợ lúc này Thiên Lai Thành cảm thấy đã khống chế được ta, muốn dùng quyển Lôi pháp cuối cùng kia ép ta nghe theo sự chi phối của bọn họ!

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Chẳng qua Thiên Lai Thành đã tính sai một bước, năm đó bọn họ ép Thái Hoa Chân Nhân phải phục tùng. Thái Hoa Chân Nhân thà rằng tọa hóa ở trong Ngọc La Sơn cũng không chịu nghe theo lời bọn họ, mà bây giờ lại muốn điều khiển ta, bọn họ nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi. Nếu các ngươi thật không cho phương pháp tu Kim Đan, ta từ bỏ tu hành Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì có làm sao? Tuy rất tiếc ba đạo Lôi Linh, nhưng dù sao ta cũng có Đạo Nguyên Chân Giải ở trong người, chỉ cần lại dùng chút công phu, tìm được truyền thừa khác, ta không tin bản thân không thôi diễn ra được một con đường tu hành khả thi...

Dứt lời, hắn định xoay người rời đi.

Khác với những gì Thái Hoa Chân Nhân đã phỏng đoán trước khi chết, hiện giờ Phương Nguyên mới chỉ tu luyện ba đạo Lôi Linh, vẫn còn cơ hội để quay đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)