Đại Kiếp Chủ

Chương 521: Thiên tài trận pháp?

Chương Trước Chương Tiếp

Lệ Đạo Hùng nghe Phương Nguyên nói mấy câu, cả người sững sờ thật lâu, sắc mặt không ngừng biến ảo.

Hắn chuyên tâm tu kiếm, tiêu hao tâm huyết nhiều năm như vậy, tự nhiên rất mẫn cảm với kiếm đạo.

Thời điểm không biết con đường phía sau nên đi như thế nào thì đầu óc mơ hồ, đăm chiêu không rõ, nhưng nghe được chân lý kiếm đạo, lại có thể nhanh chóng tìn ra phương hướng nào mới là chính xác, loại cảm giác xua tan mây mù thấy rõ trăng sáng kia, để cho hắn cảm thấy mình giống như nằm mộng.

Trong lòng càng khó có thể tiếp thu là, lúc trước mình thành tâm cầu kiếm, ở trước động phủ của Liễu tiên sinh quỳ ba ngày, đối phương không chỉ không truyền chân ý kiếm đạo, còn lừa dối dạy sai, ngược lại là thanh niên trước mắt vốn bị mình làm khó, lại thật lòng giải thích nghi hoặc cho mình?

Cái này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm xúc phức tạp, một lát sau mới lau đi mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, chỉ thấy thần sắc đối phương bình tĩnh, không hề để ý đến hắn, trong lòng bỗng nhiên rõ ràng dụng ý của Phương Nguyên!

Đây là kiếm giả thành tâm!

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm kiếm đạo, ta...

Đột nhiên hắn quỳ xuống, lạy Phương Nguyên ba lạy, vốn còn muốn nói lời cảm kích, nhưng lời đến cổ họng lại không biết nên nói như thế nào!

Ân truyền đạo, có thể nhẹ như một lời, cũng có thể nặng tựa thái sơn!

Hắn có thể ngoài miệng không phục, trong lòng âm thầm phỏng đoán, Phương Nguyên cũng sẽ không dùng điểm này uy hiếp hắn cái gì.

Nhưng chỉ cần hắn thừa nhận ân tình này, thì sẽ có loại cảm giác trầm trọng, không biết nên làm sao để hoàn lại...

- Không cần cảm ơn ta!

Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói:

- Ngày khác nếu như kiếm đạo của ngươi có thành tựu, gặp được người cầu kiếm, ngươi muốn dạy thì dạy, không muốn dạy thì không dạy, nhưng quyết không nên dùng kiếm đạo giả đi hại đệ tử, như vậy quá bất nhân...

- Vâng!

Lệ Đạo Hùng cung kính rót một chén rượu, đặt ở trước bàn của Phương Nguyên.

Sau đó hắn đứng dậy, thu kiếm, xoay người rời khỏi.

Gió mát phất phơ, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích, nước mắt lại chảy xuống.

Cầu đạo khó khăn, khó hơn lên trời!

Phương Nguyên nhìn bóng lưng của Lệ Đạo Hùng rời đi, trong lòng cũng có chút trầm trọng.

Nghĩ đến người này thành tâm cầu kiếm, cuối cùng lại bị người lừa dối, suýt nữa đi vào ngã rẽ, đáng thương biết bao?

Nhưng ngẫm lại mình bây giờ, hay Thái Hoa Chân Nhân năm đó đến Thiên Lai Thành cầu pháp, lại không phải cũng như vậy hay sao?

Năm đó Thái Hoa Chân Nhân cầu phải ngụy đan pháp, bị hại thê thảm, cuối cùng ưu sầu mà chết, tọa hóa ở trong rừng núi.

Mà bây giờ mình lại đi cầu pháp, ai biết vận mệnh sẽ như thế nào?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi ảo não, thu gậy trúc về, phân biệt gõ ba bàn cờ nói:

- Còn cần tiếp tục sao?

Theo hắn gõ xuống, ba vị kỳ thủ giống như quả bóng xì hơi, đối phương lấy một địch ba, hơn nữa còn cùng người đấu kiếm, mình lại không thể xoay chuyển thế cục, nếu còn không chịu thua, thì ngay cả mình cũng cảm thấy mất mặt thay mình.

Mà theo ba vị kỳ thủ không nói gì đứng dậy hành lễ với Phương Nguyên, bầu không khí trong lương đình trở nên quỷ dị.

Tu Tiên Giả trong lương đình đều có biểu hiện kinh ngạc lại quái lạ, nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, giống như nhìn một quái thai.

Không phải nói Thiên Đạo Trúc Cơ đều chỉ biết tu hành, không quan tâm ngoại vật sao?

Vì sao vị Thiên Đạo Trúc Cơ trước mắt kiếm đạo cao minh như thế, kỳ đạo cũng mạnh mẽ như thế?

Tuổi tác của hắn cũng không lớn, vì sao có nhiều thời giờ nghiên cứu ngoại đạo như vậy?

Sương Nhi tiểu thư rất không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, như sương lạnh sắp đóng băng.

Ánh mắt rời khỏi người Phương Nguyên, lại trừng về phía ba kỳ thủ.

Rất rõ ràng, bây giờ nàng thấy quá mất mặt, không chỉ hận Phương Nguyên, ngay cả ba vị kỳ thủ này, còn có Lệ Đạo Hùng kia cũng bị hận!

Mà thái độ của nàng, tự nhiên cũng ảnh hưởng mọi người trong lương đình, không ai dám lên tiếng vào lúc này.

Bộp bộp...

Mà ở trong hoàn cảnh tĩnh mịch như thế này, lại có người vỗ tay.

Mọi người đều nhìn về phía Kim Hàn Tuyết, chỉ thấy trên mặt nàng khó nén vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên giống như ngôi sao tỏa sáng nói:

- Ta biết rồi, Thất thúc tổ nói huynh mạnh hơn ta, nên bảo ta cố gắng học tập huynh, vừa nãy ta còn không biết nên học cái gì, nhưng hiện tại... Huynh xác thực mạnh hơn ta!

Nàng vốn không giỏi giao tiếp, lại thêm lúc này vui mừng, nên nói chuyện hơi lộn xộn.

Nhưng vẻ mặt sùng bái nhìn Phương Nguyên của nàng, thì ai cũng thấy rõ.

Nữ đạo si này, bình thường không phải tâm cao hơn trời, suốt ngày lạnh lùng giống như nói người sống chớ gần sao?

Vì sao lúc này lại kích động vui vẻ như vậy?

Nhất thời mọi người đều thất thần, bị nụ cười kinh diễm kia của nàng mê hoặc.

- Ta phải trở về rồi!

Trong lòng Phương Nguyên thì thở dài, không biết nên làm sao đối mặt nữ đạo si này.

Đối phương chất phác và thân cận, cũng làm cho hắn không ứng phó kịp, chỉ muốn kính sợ tránh xa.

Kim Hàn Tuyết thấy hắn đứng dậy, lại cung kính đưa tay dìu hắn lên, nói:

- Vậy ta đưa huynh trở về!

- Hừ...

Thấy cảnh này, Thôi Vân Hải ở cách đó không xa lạnh lùng hừ một tiếng...

Vị hôn thê của mình, lại cung kính dìu một nam nhân khác...

- Ha ha...

Đột nhiên hắn nở nụ cười, khẽ vung tay áo, vẻ mặt tươi cười ngăn cản Phương Nguyên, nói:

- Phương sư huynh quả nhiên kinh tài tuyệt diễm, học thức uyên thâm không gì không biết, nhìn các hạ chơi đùa, ta cũng có chút ngứa tay, tuy ta không giống Phương sư huynh, tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng ở trận thuật lại học được chút công phu, bây giờ nhân dịp tửu hứng, không bằng chúng ta luận bàn trận thuật một chút được không?

Nghe Thôi Vân Hải nói, tất cả tu sĩ đều hơi kinh hãi.

Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hắn...

Ngay cả Sương Nhi tiểu thư cũng hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, con mắt híp thành khe nhỏ.

Bất kể là Phụng sư huynh khiêu chiến kỳ đạo, hay Lệ Đạo Hùng tìm Phương Nguyên xác minh kiếm đạo, mọi người đều có thể lý giải, cũng không cảm thấy có cái gì không công bằng với Phương Nguyên, dù sao ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta lại không phải...

Nhưng khi Thôi Vân Hải đề nghị muốn về phía Phương Nguyên khiêu chiến trận thuật một đạo thì mọi người lại khó mà nói.

Ai chẳng biết vị Thôi công tử Thôi Vân Hải này, tuy thiên phú tu luyện không tính là thiên kiêu gì, nhưng ở trận thuật lại là nhân vật nổi danh tứ vực.

Phải biết, đừng nhìn tuổi tác của Thôi công tử không lớn, nhưng trình độ đã tiếp cận Đại Trận Sư.

Có người nói, bây giờ Thôi gia đã suy tính để Thôi công tử đi tham dự Tiên Minh đại khảo, đoạt lấy danh hiệu Đại Trận Sư trở về.

Nếu không Thôi gia cũng sẽ không để hắn đến Thiên Lai Thành cầu hôn đạo si Kim Hàn Tuyết...

Mà Kim gia của Thiên Lai Thành, cũng đã ngầm thừa nhận việc này, cũng chính là nói, Kim lão thái quân thừa nhận Thôi Vân Hải.

Ít nhất, bọn họ cảm thấy tiềm lực của Thôi Vân Hải ở trận thuật, là có thể xứng với nữ đạo si...

Cũng chính vì nguyên nhân này, nên khi bọn họ nghe Thôi Vân Hải muốn khiêu chiến trận thuật với Phương Nguyên, thì trong lòng hơi kinh ngạc.

Như vậy có phải quá bắt nạt người hay không?

- Ngươi quá đáng!

Phương Nguyên còn chưa nói gì, Kim Hàn Tuyết lại lần đầu tiên nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút xem thường:

- Người khác còn du di được, nhưng ngươi là truyền nhân trận thuật của Thôi gia, lạy tận minh sư, trình độ tương đương Đại Trận Sư, lại không cảm thấy ngại bắt người đi tranh tài trận thuật với ngươi?

Thôi Vân Hải nhất thời á khẩu, mặt xanh lại, nhưng không nhìn Kim Hàn Tuyết, chỉ nhìn Phương Nguyên đầy khiêu khích.

Kim Hàn Tuyết chê trách, làm hắn càng phẫn nộ.

Lần này tới đây, vốn là muốn thân cận với Kim Hàn Tuyết, bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.

Không nghĩ tới lần thứ nhất nàng nói chuyện với mình, lại là đang răn dạy.

Bởi vậy trong lòng hắn lại càng kiên định muốn áp đảo Phương Nguyên ở trên trận thuật.

Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, khẽ cau mày:

- Ngươi muốn so đấu trận thuật với ta?

Trong lòng Thôi Vân Hải thở phào nhẹ nhõm, nói như chém đinh chặt sắt:

- Chỉ vui đùa một chút mà thôi, các hạ sẽ không đến nỗi không cho chút mặt mũi này đó chứ?

Tôn quản sự ở bên cạnh nghe vậy, nhẹ nhàng chép miệng.

- Chật...

Nhưng ý ám chỉ đã quá rõ ràng.

Phương Nguyên gật đầu:

- Cũng được!

Mọi người nghe vậy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, sắp có trò hay rồi!

Sương Nhi tiểu thư cười vui vẻ nói:

- Nhưng đừng quên quy tắc của chúng ta, thắng thưởng một ly rượu, thua phải học chó sũa, nếu không làm, cái kia chính là nói không giữ lời, không phải nam nhân, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!

Kim Hàn Tuyết liếc nhìn muội muội của mình, trong lòng có chút không vui.

Kim Hàn Sương thấy thế thì chỉ le lưỡi, làm ra cái mặt quỷ.

- Ha ha, hiếm thấy các hạ nể mặt như vậy, tại hạ rất cảm kích!

Tâm tình của Thôi Vân Hải rất vui vẻ, chà tay cười nói:

- Phương pháp đấu trận rất nhiều, không biết chúng ta...

- Càng đơn giản càng tốt!

Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, ánh mắt đảo qua toàn trường, sau đó trực tiếp đi về phía Sương Nhi tiểu thư.

Sương Nhi tiểu thư hơi kinh ngạc, không biết hắn muốn làm gì, vừa định nói chuyện, đã thấy hắn đi tới phía sau mình, đến bên cạnh một thị nữ, trong tay thị nữ này vẫn bưng một thẻ ngọc. Thẻ ngọc kia vốn là lễ gặp mặt mà Sương Nhi tiểu thư đòi Phương Nguyên đưa, sau đó nàng lại cố ý đưa cho thị nữ, để Phương Nguyên xấu hổ.

- Thẻ ngọc này là nửa năm trước ta tiện tay luyện chế.

Phương Nguyên cầm thẻ ngọc lại, đưa cho Thôi Vân Hải nói.

- Nếu ngươi có thể phá cấm trận trong đó, thì coi như ta thua!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)