Đại Kiếp Chủ

Chương 505: Tiên sủng mèo trắng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trước khi lên đường, Phương Nguyên cũng chuẩn bị thật chu đáo.

Hắn đã ở Ô Trì Quốc này hơn ba năm, cũng tích lũy được kha khá tài sản.

Vô số tài nguyên trân dị từ lễ bái sư, lễ kính sư, lễ hiếu sư do tiểu hoàng đế của Ô Trì Quốc mang tới, cùng với các loại kì trân dị bảo do hậu duệ quý tộc khắp nơi hiến tặng, chất thành đống trong kho Thiên Xu Môn, tính sơ qua cũng phải ngang cỡ tài sản của cả một tiểu tiên môn chứ không ít...

Nhiều tài sản quá, dĩ nhiên không thể mang theo toàn bộ, vì vậy hắn bèn sàng lọc ra, những thứ có ích cho tu hành nhù đan dược, phù triện, linh tinh, ... đều cố gắng mang đi càng nhiều càng tốt, còn những đồ vật không cần thiết cho việc tu hành như đồ cổ trân bảo, tranh chữ các loại, đều để lại ở Thiên Xu Môn, nhờ hai vị trận sư già này giúp mình đổi thành linh tinh.

Có một số thứ hắn tạm thời không cần dùng đến nhưng lại rất quan trọng với tiên môn như hàng đống linh thạch và một số lượng khổng lồ các loại đan dược mà Phương Nguyên nay đã không còn dùng được thì đều bị hắn liệt vào một phong thư, nhờ tiểu hoàng đế sắp xếp đưa về Thanh Dương Tông.

Trước đây khi hắn ở lại Ô Trì Quốc, để tránh bại lộ thân phận thì vẫn chưa từng liên hệ với Thanh Dương Tông, cũng không nói ra thân phận chân thật của mình cho đám người ở Ô Trì Quốc, thậm chí phần lớn người tu hành ở Ô Trì Quốc này chỉ biết hắn họ Phương nhưng ngay cả tên hắn là gì cũng không rõ. Có điều, nay đã sắp phải rời đi, không cần thiết phải lo lắng chuyện này nữa, nên Phương Nguyên bèn nói rõ chuyện của mình và Thanh Dương Tông cho tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế nói sẽ cử sứ giả đến Thanh Dương Tông, một là để thay Phương Nguyên truyền tin báo bình an, hai là chuẩn bị muốn tạo mối quan hệ qua lại với Thanh Dương Tông, tính kết một liên minh xuyên qua biên giới Bá Hạ Châu và Vân Châu...

Ba tháng sau, khi Thanh Dương Tông nhận được phong thư của Phương Nguyên cùng với mười chiếc chiến thuyền pháp thuyền chất đầy tài nguyên từ Ô Trì Quốc đưa sang, tông chủ Trần Huyền Ngang cùng tứ đại trưởng lão vô cùng kinh hỉ và bất ngờ, bọn họ đều không thể tin nổi, Phương Nguyên đã rời khỏi tông môn hơn ba năm rồi, nay vẫn là lần đầu tiên truyền tin trở về, hơn nữa, xem tình trạng này có thể thấy hắn ở ngoài rất ổn.

Vì vậy, bọn họ bèn tổ chức thịnh yến tiếp đãi sứ giả Ô Trì Quốc, thậm chí còn chuẩn bị vật tư, sai Mạnh Chân và Vu Tình làm sứ giả, lên đường đến Ô Trì Quốc đáp lễ với hoàng thất nơi đó.

Nhưng khi Mạnh Chân và Vu Tình tới Ô Trì Quốc, Phương Nguyên đã rời khỏi đây từ lâu.

...

Ba tháng trước, khi sứ giả của Ô Trì Quốc lên đường đến Thanh Dương Tông, Phương Nguyên cũng đã khởi hành rồi.

Muốn đến thành Thiên Lai phải thâm nhập Man Sơn, vượt qua nơi này gần như có thể nói là vượt qua một chặng đường dài nhất từ tây nam tới đông bắc Bá Hạ Châu, e rằng quãng đường này không dưới mười vạn dặm được. Bằng vào tu vi hiện tại của Phương Nguyên, dốc hết sức điều khiển pháp khí thì chừng một canh giờ có thể bay được hơn ngàn dặm, một ngày đêm bay chừng ba canh giờ thì cũng phải mất tầm một tháng mới đến nơi.

Hơn nữa, trong Man Sơn còn có vô số yêu thú, đi xuyên qua Man Sơn này quả thực cũng là một chặng đường trùng trùng nguy hiểm, vô số nguy cơ ẩn dấu dọc đường không cách nào lường được. Tiểu hoàng đế còn định phái một đội quân hộ tống Phương Nguyên, nhưng Phương Nguyên suy đi tính lại một phen, vẫn quyết định từ chối ý tốt của y.

Hắn đã tính toán cẩn thận, nay thực lực của mình và Quan Ngạo đều ở cảnh giới Trúc Cơ trung cảnh, trừ khi đụng độ phỉa loại mãnh thú hoặc đại yêu ma có đạo hành vài trăm năm, nếu không thì cũng không đến mức không đối phó nổi, hơn nữa, dù gặp phải nguy hiểm cỡ đó, đánh không lại vẫn có thể chạy thoát, mang theo người có khi còn phiền toái hơn.

Điều quan trọng hơn nữa là, trước khi Phương Nguyên lên đường đã hỏi thử con mèo trắng kia, không biết vị đại gia này ở Thiên Xu Môn đè đầu cưỡi cổ người khác, được cung phụng như tổ tông đã hơn một năm thì liệu có hứng thú đi ra ngoài với mình không. Đáng mừng là tuy đại gia mèo mấy ngày trước chẳng thèm để ý gì đến Phương Nguyên nhưng ngay khi Phương Nguyên chuẩn bị lên đường, nó lại nhảy lên ngân toa ngồi sẵn.

Nó vừa lên đây, con nghê thú kia chẳng còn cách nào, đành phải ủ dột đi theo sau.

Phương Nguyên hết sức cảm động: “Con mèo này thật sự muốn đi theo ta ư?

Nhớ đến vô số truyền thuyết về chiến sủng trong giới tu hành, lòng tự tin của Phương Nguyên bỗng chốc tràn đầy.

Hắn nhanh nhẹn tế ngân toa, lao vút vào viễn không.

Con đường phía trước thênh thang mà mờ mịt, núi sâu thăm thẳm không nhìn thấy điểm cuối, nhưng ánh mắt của hắn giờ này lại vô cùng kiên định.

“Pháp ở nơi cao xa, cũng coi như tự tìm niềm vui.

...

Danh tiếng của thành Thiên Lai trong cái nhìn của người tu hành bình thường thì cũng không phải dạng đặc biệt vang dội.

Nó không uy phong lẫm liệt như Ô Trì Quốc, thống trị cả một lãnh thổ rộng lớn như vậy, cũng không như một ít tiên môn thường xuyên qua lại hoạt động trong giới tu hành, các loại đại sự của giới đều thấy đệ tử bọn họ tới góp mặt, tận mọi khả năng tăng lực ảnh hưởng của mình ở trong giới tu hành. Thành Thiên Lai thì khác, bọn họ vẫn luôn ở trong trạng thái bán thoái ẩn, rất là khiêm tốn. Nếu không phải cứ cách vài chục vài trăm năm, bọn họ lại mở cửa bí cảnh một lần, tổ chức Bá Hạ tiên hội, mời tu sĩ khắp thiên hạ có hứng thú thì vào bí cảnh tìm bảo vật, chỉ e cái thế gia cổ xưa này đã sắp bị mọi người quên lãng mất rồi.

Nhưng mà, nếu có người tận mắt nhìn thấy tòa thành này, hẳn đều sẽ bị kinh ngạc thật lớn.

Tựa như Phương Nguyên của một tháng sau vậy!

Rời khỏi Ô Trì Quốc, sau một tháng băng qua Man Sơn, dù là một người khá chú trọng phong nghi như Phương Nguyên cùng với thứ quái thai mang trong mình một thân tinh lực dường như không bao giờ cạn như Quan Ngạo, thoạt trông cũng đã khá là mệt mỏi.

Không phải loại mỏi mệt do bôn ba vất vả mà là loại mỏi mệt uể oải trong lòng.

Dù sao, bất kể là ai, liên tục hơn một tháng cứ phải lao vun vút trên bầu trời một khoảng rừng rậm không thấy biên giới, phóng mắt nhìn khắp cũng chỉ thấy núi cao vực sâu cùng những cây đại thụ xanh um tươi tốt cao lớn chọc trời, lòng đều cảm thấy nản muốn chết.

Cũng chính bởi vì vậy, khi bọn họ khẩn trương lên đường, điều khiển ngân toa xuyên qua một khoảng sương trắng mênh mang, sau đó bất chợt vùng trời trước mắt trở nên rộng mở trong sáng, thấy được một tòa thành trì lưng dựa núi xanh, lòng bất chợt trở nên tươi sáng hơn hẳn...

Mười vạn dặm Man Sơn mênh mông, rốt cuộc cũng xuyên qua rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)