Đại Kiếp Chủ

Chương 501: Giấc mộng nam hải. (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thật sự có vấn đề sao?

Sau khi thần niệm của vị Thái Hoa chân nhân kia biến mất, Phương Nguyên vẫn ngơ ngẩn ngồi ở tại chỗ, trong lòng có chút nặng nề.

Một lát sau, hắn lại ngồi xuống, lấy bí pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn ra, thôi diễn thêm một lần nữa. Kết quả vẫn giống như lúc trước, ở phương diện tu luyện, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không có vấn đề gì, cũng có thể thành công kết đan. Nhưng trong lòng Phương Nguyên lại vô cùng rõ ràng, vị Thái Hoa chân nhân kia không có lý do gì mà phải để lại một đạo thần niệm để trêu chọc thế hệ sau cả, nếu như vậy, có lẽ vấn đề này đã nói lên rằng…

“… Chẳng lẽ sau khi kết đan, vấn đề của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mới xuất hiện?

Phương Nguyên nhíu chặt mày.

Hắn dùng thuật thiên diễn để thôi diễn, cũng chỉ có thể thôi diễn ra quá trình từ Trúc Cơ đến Kim Đan có vấn đề hay không mà thôi…

Vừa rồi Thái Hoa chân nhân đã nói rất rõ ràng, sau khi ông kết đan, bởi vì không muốn trở về để bị người khác quản chế, thế nên mới ẩn cư ở núi Ngọc La. Mà về sau thọ nguyên của ông trở nên cạn kiệt, cuối cùng tọa hóa, nói không chừng cũng liên quan đến đan pháp này…

Nói cách khác, vấn đề của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không nằm ở trước khi kết đan, mà là sau khi kết đan!

Mà cụ thể là vấn đề gì, hiện giờ cũng rất khó để nói rõ ràng!

Điều này không khỏi khiến cho trong lòng Phương Nguyên cảm thấy phức tạp đến cực điểm!

Hắn làm sao có thể nghĩ tới, đang yên đang lành, bên trong công pháp này lại cất giấu một bẫy rập như vậy?

Chẳng qua cho dù suy nghĩ như thế nào, trong lòng Phương Nguyên cũng không hề cảm thấy khẩn trương.

Bởi vì Thái Hoa chân nhân vẫn có chút khinh thường truyền nhân là hắn. Thái Hoa chân nhân cho rằng, nếu truyền nhân có thể nhìn thấy lời dặn dò của ông bên trong chiếc hộp nhỏ này, vậy thì ít nhất người đó cũng phải tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, chỉ thiếu một bước cuối cùng là kết thành Kim Đan.

Đã tới mức độ như vậy thì chỉ có thể tiến về phía trước, không có khả năng rút lui.

Cũng chỉ có như vậy, vị truyền nhân này mới không còn lựa chọn nào khác - đi giúp ông hoàn thành di nguyện!

Nhưng Thái Hoa chân nhân không hề nghĩ tới, hiện giờ Phương Nguyên chỉ mới tu luyện thành ba đạo Lôi Linh mã đã mở chiếc hộp ra, nhìn thấy di ngôn của ông.

Trong tình huống này, thật ra Phương Nguyên vẫn có thể rút lui!

Phương pháp rất đơn giản, loại bỏ ba đạo Lôi Linh, từ bỏ việc tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, lựa chọn truyền thừa khác.

Chẳng qua…

Phương Nguyên nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở một nụ cười khổ.

Khổ cực tu luyện hơn ba năm, chẳng lẽ tất cả đều là dã tràng xe cát sao?

Tu hành giống như leo núi, một bước là một tầng.

Bản thân còn chưa leo đến giữa sườn núi, lại phải đi xuống chân núi leo lại từ đầu à?

Đương nhiên là không thể nào cam tâm rồi!

Từ sau khi gặp Lữ Tâm Dao, trong lòng Phương Nguyên vẫn luôn có cảm giác gấp gáp. Thông qua Lữ Tâm Dao, hắn dường như đã trông thấy được một đại thế sắp được mở ra. Mà có lẽ đại thế kia đã đến rồi, chỉ là mình còn chưa phát hiện ra mà thôi, hắn cần phải đi nhanh hơn nữa, để bản thân có thể đứng vững trên đôi chân của mình khi đại thế kia đến, đứng càng vững càng tốt, như vậy thì trong lòng mới có thể ung dung được!

Trong tình huống này, mỗi một bước đi đều vô cùng quan trọng, làm sao có thể chỉ lùi mà không tiến chứ?

Chậm rãi ngồi ở trong phòng, tâm trạng của Phương Nguyên dần trở nên rối rắm, hắn suy nghĩ rất nhiều…

Bao gồm lý do vì sao Thái Hoa chân nhân không truyền lại Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn cho hoàng tộc Ô Trì Quốc, mà lại ở lại núi Ngọc La.

Cũng bao gồm cả việc lúc trước Cửu Cô chỉ dẫn mình đi tìm đạo truyền thừa này, rốt cuộc mưu đồ thật sự của nàng ta là gì?

Chẳng lẽ Cửu Cô đã biết những bí mật này từ lâu?

Nhưng Phương Nguyên không cho rằng Cửu Cô muốn hại mình.

Người ở tít trên cao như nàng ta, hoàn toàn không cần phải hại hắn làm gì.

Nói như vậy, chẳng lẽ là để khảo nghiệm?

Nhưng vì sao Cửu Cô lại muốn khảo nghiệm hắn?

Trong lần từ biệt ở Việt Quốc, Phương Nguyên đã giao hẹn với Lạc Phi Linh, vào thời điểm bầu trời Nam Hải biến thành màu đỏ, hắn sẽ tới gặp nàng. Lúc ấy lời giao hẹn này được thốt ra từ tận trái tim, Phương Nguyên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Chẳng qua sau đó hắn lại nói chuyện với Cửu Cô một lúc, hơn nữa về sau trải qua vô số ngày đêm, nhớ tới những gì bọn họ đã nói với nhau ngày hôm đó, Phương Nguyên mơ hồ cảm thấy hình như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!

Không hiểu vì sao tâm trạng lại trở nên vô cùng nặng nề, Phương Nguyên ngồi ở trong động phủ rất lâu. Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn thế nhưng chìm vào giấc ngủ.

Đối với Phương Nguyên mà nói, đã lâu lắm rồi hắn mới ngủ say đến vậy.

Ở trong mơ, Phương Nguyên đi tới một vùng biển rộng lớn…

Bầu trời đỏ thắm như máu, khiến cho cả mặt biển như thể cũng nhuốm màu đỏ tươi của máu!

Ở trên mặt biển, Phương Nguyên vẫn không ngừng bay về phía trước, nhưng cho dù hắn bay như thế nào, cũng không thể bay tới cuối!

“Phương Nguyên sư huynh, ta đã chờ huynh rất lâu…

Đột nhiên, hắn nghe thấy có một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, vội vàng ngẩng đầu lên. Sau đó Phương Nguyên bèn thấy ở trên bầu trời phía trước mặt có một tiên đài rất lớn, Lạc Phi Linh mặc một chiếc váy màu trắng, nàng cầm một bầu rượu trong tay, nở một nụ cười tinh nghịch và đắc ý, liên tục vẫy tay với hắn: “Ta đã ủ cho huynh một vò rượu ngon, huynh mau tới đây uống đi…

“Rượu này chắc chắn là chua!

Tâm trạng của Phương Nguyên lập tức trở nên vui sướng cực kỳ, hắn cười lớn nói, sau đó chạy về phía tiên đài.

Nhưng mà hắn còn chưa đặt chân lên tiên đài, đột nhiên có một người ma khí tận trời xuất hiện ở phía trước mặt, đó chính là Lữ Tâm Dao! Mà sau lưng nàng ta còn có rất nhiều bóng người lạnh lùng và kiêu ngạo, mỗi người bọn họ đều trạc tuổi hắn, nhưng khí cơ trên người lại nặng nề giống như núi cao. Bọn họ cười lạnh đi về phía Phương Nguyên, thần thông giống như vực sâu biển lớn, che trời lấp đất đè ép xuống bên dưới…

“Dựa vào ngươi mà cũng đòi bước lên tiên đài?

Phương Nguyên giận dữ, với thanh kiếm trong tay, hắn vọt về phía tiên đài.

Không biết trận đại chiến này đã giằng co bao lâu, thân thể của Phương Nguyên mệt mỏi cực kỳ, bị thương nặng gần chết, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, cuối cùng hắn cũng đặt chân lên tiên đài! Nhìn Lạc Phi Linh cầm theo bầu rượu, Phương Nguyên nở nụ cười, duỗi tay định cầm lấy bầu rượu kia.

Hắn khát cực kỳ, rất muốn uống bầu rượu này, cho dù nó có chua như thế nào đi nữa.

Chẳng qua lúc Phương Nguyên vươn tay, lại phát hiện cảnh tượng ở trên tiên đài thay đổi.

Nơi này sao có thể gọi là tiên đài, đây rõ ràng là một hình đài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)