Đại Kiếp Chủ

Chương 481: Ba vị kim đan. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ầm ầm ầm!

Rồng vàng âm thầm gầm lên một tiếng, nghểnh cổ bay đi, giống như muốn trực tiếp nhổ ngọn núi này lên vậy.

Ầm ầm ầm…

Mà lúc này ở Định Đỉnh Sơn, đột nhiên có vô số trận quang bay lên, hóa thành từng đạo từng đạo trận quang giống như gợn nước, chúng không ngừng chấn động ở trong hư không, liên tục trút ra lực bàn sơn của con rồng vàng này, quả thực không khác gì hồ nước chấn động, làm giảm đi lực lượng to lớn do tảng đá đánh xuống.

Chẳng qua vô cùng hiển nhiên, dưới sự tấn công của ba vị cao thủ Kim Đan, cho dù trận pháp này có tinh diệu hơn nữa thì cũng không thể nào chống đỡ nổi.

Chuyện này giống như một đứa nhóc dùng gỗ mềm để chế tạo cơ quan, cho dù có tinh diệu cỡ nào thì cũng sẽ bị người khác dùng chân đạp nát!

Sự chênh lệch thực lực giữa hai bên là quá nhiều!





Dưới tình huống như vậy, ngay cả vị trận sư Lăng Quang kia cũng có chút tiếc hận nhìn về phía đỉnh núi, y không khỏi thở dài khe khẽ, nói: “Ngươi có thể lợi dụng đại trận hộ sơn của Thiên Xu Môn đến mức này, có thể thấy được trình độ của ngươi quả thực vô cùng phi phàm, ngay cả lão phu cũng muốn được gặp ngươi một lần. Nhưng đáng tiếc, ngươi làm gì không làm, vì sao lại muốn làm kẻ địch của Ô Trì Quốc, người ta dùng quốc lực tới trấn áp ngươi, ngươi làm sao có thể ngăn cản được chứ?





“Sư tôn, mọi người đã nghĩ ra nên giải thích với hoàng đế của Ô Trì Quốc như thế nào chưa?

Mà ở phía sau Định Đỉnh Sơn, bên trong một trận pháp nhỏ có lực phòng ngự cực cao, Thiên Xu Môn từ trên xuống dưới cũng ẩn nấp vô cùng kín đáo. Cảm nhận được sự oanh tạc mạnh mẽ truyền tới từ phía bên ngoài, sắc mặt của cả đám đều trở nên trắng bệch, trong đó có một vị đệ tử không nhịn được, hắn cười gượng hỏi hai vị lão tổ.

“Hình như mọi chuyện càng ngày càng lớn thì phải?

Sắc mặt của hai vị trận sư tóc bạc và tóc đen cũng có chút cổ quái. Vị trận sư tóc bạc nói: “Sư huynh à, hay là chúng ta dùng khổ nhục kế?

Vị trận sư tóc đen thở dài: “Hay là cứ chờ một lúc xem sao?

Vị trận sư tóc bạc ngơ ngác nói: “Chẳng may không chờ kịp thì phải làm sao bây giờ?

Vị trận sư tóc đen cảm thấy nao nao, bỗng nhiên vung một đấm vào mũi của vị trận sư tóc bạc: “Đệ nói rất có lý!

Vị trận sư tóc bạc chảy máu mũi, cũng vung tay tát sư huynh mình một cái: “Sư huynh à, trên người của huynh cũng phải có vài chỗ bị thương thì mới giống như thật được…





“Cũng không biết người ở bên trong núi có đúng là ngươi hay không…

Mà cùng lúc đó, Lữ phi ở bên trong ngọc liễn, ánh mắt của ả nhìn về phía đỉnh núi qua chiếc rèm châu, trong lòng thầm nghĩ: “Nhưng nếu thật sự là ngươi, ngươi cũng không phải là một tên ngu xuẩn, làm sao có thể không biết từ lúc ngươi bị nhốt ở Định Đỉnh Sơn, đã được định trước là cá trong chậu, chim trong lồng chứ. Kể cả không có cao thủ cảnh giới Kim Đan ra tay, đại trận bị phá cũng là chuyện sớm hay muộn, việc gì phải ngoan cố chống cự như vậy?

Nơi đáy mắt Lữ phi, dường như xuất hiện hình ảnh người nào đó thích mặc áo bào màu xanh đau khổ chống đỡ, vẻ mặt hoảng sợ không thôi, trên mặt ả không khỏi xuất hiện một nụ cười lạnh, đồng thời cũng có chút chờ mong: “Ta muốn nhìn xem, lúc trông thấy ta, sắc mặt của ngươi sẽ như thế nào…

Tâm trạng của Lữ phi lúc này tất nhiên là vô cùng thoải mái.

Thời khắc đại trận bị phá – cũng chính là lúc ả lấy được Thất Bảo Lôi Thụ!

Có bảo vật này trong tay, cảnh giới hiện tại sẽ viên mãn, bản thân cũng có thể chính thức bước vào con đường tu hành.

Cho dù cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, nhưng có một điều khiến ả cảm thâ: “Nếu thật sự là người nọ, hắn cũng không phải là một tên ngu xuẩn, làm sao có thể không biết từ lúc hắn bị nhốt ở Định Đỉnh Sơn, bản thân đã được định trước là cá trong chậu, chim trong lồng. Cho dù không có cao thủ Kim Đan, ta và ngươi cứ giằng co như vậy, công phá đại trận cũng là một chuyện sớm hay muộn, vì sao không chuẩn bị một kế hoạch khác, mà lại ngoan cố chống cự chứ?

“Nương nương, đã xảy ra chuyện rồi…

Nhưng trong lúc Lữ phi đang nhíu mày suy nghĩ, âm thị đứng bên cạnh đột nhiên vội vàng bước tới.

Hắn đang bưng một chiếc ngọc phù truyền âm trên tay, rõ ràng là vừa mới nhận được. Nếu là ngọc phù bình thường, sau khi âm thị biết được nội dung sẽ bỏ sang một bên, chuyển lời tới Lữ phi là được, nhưng ngọc phù này lại được đưa tới đây, có thể thấy nó vô cùng quan trọng, hắn không dám xử lý một cách tùy tiện!

“Ừ?

Người ngồi bên trong ngọc liễn cảm thấy nao nao, bèn đưa một đạo pháp lực ra ngoài thăm dò, cuốn ngọc phù vào bên trong.

Một lúc lâu sau, ả mới chậm rãi thở dài một hơi: “Hóa ra… Các ngươi định làm như vậy!

Vẻ mặt của âm thị có chút kinh hoảng, hắn nhỏ giọng nói: “Nương nương, chuyện này… Nên báo ngay cho điện hạ biết…

Ở bên trong ngọc liễn, hai đôi mắt nhìn thẳng về phía Định Đỉnh Sơn.

Hiển nhiên đại trận hộ sơn kia đã lung lay trong mưa gió, có thể bị phá tan bất cứ lúc nào, thứ mà ả muốn, rất nhanh có thể cầm ở trong tay. Lữ Phi chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó ả lạnh nhạt nói: “Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm mà thôi, sao có thể coi là thật được. Đợi bệ hạ làm xong mọi việc, ta sẽ đích thân nói chuyện này với người. Chỉ cần bệ hạ khôi phục tinh thần, những người này có thể tạo ra sóng gió gì chứ?

“Vâng…

Âm thị nghe vậy, cũng chỉ có thể lui ra, cố đè nén sự lo lắng ở trong lòng.

Mà người ngồi ở bên trong ngọc liễn lại đột nhiên nở nụ cười, vẻ mặt giống như đã nhìn thấu đại trận hộ sơn ở Định Đỉnh Sơn, trông thấy được khuôn mặt của vị trận sư kia, ả bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, đây đúng thật là tác phong của ngươi…

“Có điều trong lòng ngươi thật sự không hề nghĩ tới, cho rằng bản thân có thể chịu đựng được lực lượng của cao thủ cảnh giới Kim Đan sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)