Đại Kiếp Chủ

Chương 435: Ta là một trận sư (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu hoàng tử đang miên man suy nghĩ chợt giật mình kinh hãi, ngồi dậy nhìn ra cửa, chợt thấy một bóng người mặc bộ áo bào xanh vén mành bước vào, người ấy thân thẳng như tùng, khí độ trầm ổn, giọng nói bình thản: “Nên đi rồi.

“Phương tiên sinh?

Tiểu hoàng tử thấy Phương Nguyên bất ngờ đến thì thoáng chấn kinh trong lòng, thấp giọng kêu lên: “Sao ngươi lại tới đây?

Phương Nguyên nhìn y một cái: “Chẳng lẽ ngươi không muốn lên đường đến tổ điện hay sao?

Tiểu hoàng tử nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ: “Phương tiên sinh ngươi...

Phương Nguyên nói: “Ta đã chuẩn bị thỏa đáng, nếu ngươi còn muốn đi thì cùng đi thôi.

Tiểu hoàng tử vội vàng nhảy dựng lên, kêu to: “Đi chứ, dĩ nhiên phải đi rồi.

Sau đó y vội vàng khoác áo ngoài lên, chạy theo Phương Nguyên ra ngoài, thấy bên ngoài trướng đã có bốn, năm thị vệ ngã ngang ngã ngửa, đây chính là đám thị vệ mà Triệu Nô Nhi phái tới trông chừng mình, thực lực đều không kém đâu, lại còn cực kì cảnh giác linh hoạt, ấy vậy mà bọ chúng đều bị đánh ngã còn không phát ra một chút âm thanh nào, vừa rồi y còn nằm ở trong mành mà cũng không nghe được chút động tĩnh nào khi Phương Nguyên ra tay đối phó với bọn thị vệ này...

“Gã nô tài kia...

Tiểu hoàng tử nhìn về phía ngôi đền bên trái, ngập ngừng muốn nói gì đó.

Phương Nguyên thản nhiên bảo: “Lúc này thì không cần lo đến hắn, thân thể hắn ta không được trọn vẹn, mỗi đêm trăng tròn đều phải thổ nạp âm khí từ ánh trăng để tẩm bổ cơ thể, lúc này chính là thời điểm âm khí giàu nhất, cũng là thời gian tu luyện hoàn hảo nhất cho hắn ta...

Tiểu hoàng tử hơi sững người: “Sao ngươi biết được...

Phương Nguyên đáp: “Chịu khó đọc nhiều sách chút, ngươi cũng sẽ biết thôi.

Tiểu hoàng tử lập tức không biết nên nói gì cho phải, y có cảm tưởng mình vừa bị người ta khinh bỉ là ít học.

Phương Nguyên giơ tay lên, một đạo mây tía bao bọc lấy tiểu hoàng tử, cùng hắn bay lên lao về phía dưới chân núi, xung quanh có không ít thị vệ tuần thú, nhưng thân ảnh Phương Nguyên cực kì quỷ dị, không một người nhận ra được họ, đi tới giữa sườn núi liền bắt gặp Quan Ngạo vác đại đao đứng chờ ở đó, Phương Nguyên tế ra ngân toa, mang tiểu hoàng tử cùng Quan Ngạo lên ngân toa, hóa thành một tia ngân quang nhằm thẳng phương đông bay vút đi.

“Phương tiên sinh, ngươi thực sự là quá có bản lĩnh rồi...

Tiểu hoàng tử vừa thoát ra ngoài liền như chim sổ lồng, tâm trạng cực kì hưng phấn.

Phương Nguyên không nói gì, chỉ lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía đỉnh núi Hỏa Vân Lĩnh...

“Vèo!

Quả nhiên, bọn họ vừa rời khỏi Ngọc La Sơn liền thấy trong doanh trướng nhanh chóng xuất hiện một khí cơ màu ám hồng xông thẳng lên trời, che lấp trăng sao, cùng với đó là thanh âm tức tối sắc nhọn của Triệu Nô Nhi: “Tiểu nhi Âm Sơn Tông kia, ngươi muốn chết!

Sau đó, một bóng người mặc hồng bào, tóc tai bù xù nhảy vọt lên giữa không trung, ngó quanh một lượt liền nhắm thẳng phương hướng bọn họ mà đuổi theo.

“Hắn phát hiện rồi?

Tiểu hoàng tử cực kì hoảng sợ, sắc mặt lập tức bệch bạc như tờ giấy. Vốn tưởng rằng Phương Nguyên đã sớm bố trí ổn thỏa, có thể thừa dịp gã nô tài kia không chú ý mà chuồn xa, lại không ngờ rằng, Triệu Nô Nhi đã phát hiện ra nhanh như vậy, nay bọn họ còn chưa chạy xa được mười dặm, đối phương đã đuổi theo ra ngoài, xem ra vị Phương tiên sinh này nhìn thì tự tin tràn đầy nhưng kế hoạch vẫn có lỗ hổng lớn lắm.

Phương Nguyên cũng quay đầu nhìn về phía bóng người mặc hồng bào kia một cái, thản nhiên nói: “Đương nhiên hắn sẽ phát hiện ra, đám thị vệ bị hạ gục kia sẽ bị phát hiện ra nhanh thôi, dĩ nhiên sẽ có người thông báo cho hắn.

“Vậy chạy mau... chạy mau đi...

Tiểu hoàng tử nóng ruột, túm cánh tay Phương Nguyên, lắc lư không ngừng.

“Hắn là bán bộ Kim Đam, pháp lực hùng hậu, chúng ta thoát thế nào được?

Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, nhưng sắc mặt lại không hề có lấy nửa phần sốt ruột.

Tiểu hoàng tử khổ sở nói: “Nếu đã như vậy, chẳng phải chuyến này chạy là muốn chết sao, ta thì còn không sao nhưng tiên sinh ngươi...

Phương Nguyên chỉ cười cười, ánh mắt quét quanh, bỗng điều khiển ngân toa lao thẳng xuống một sơn cốc cách đó không xa, sau đó đỗ xuống, quan sát xung quanh, dường như đã hoàn toàn bỏ qua ý định chạy trốn, muốn ở lại chỗ này chờ chết.

Tiểu hoàng tử hoàn toàn không hiểu nổi, lắp ba lắp bắp kêu lên: “Ngươi... còn không chạy đi mà làm gì thế hả?

Phương Nguyên quay đầu nhìn bóng người mặc hồng bào kia một cái, bình thản nói: “Giết hắn!

“Nô tài đó là bán bộ Kim Đan đó...

Tiểu hoàng tử đã cuống đến sắp khóc lên rồi: “Dù ngươi có là Thiên đạo Trúc Cơ thì cũng không phải đối thủ của hắn ta đâu...

“Thực lực không phải đối thủ của hắn, không có nghĩa là ta không giết được hắn!

Phương Nguyên cười lạnh một tiếng,giơ tay đẩy vài đạo trận kỳ ra ngoài, cắm ở xung quanh sơn cốc.

Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía rặng mây đỏ đang vù vù lao đến, thanh âm lạnh buốt: “Ta là một trận sư, ta dùng đại trận trấn chết hắn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)