Kế hoạch nguyên bản vốn là hôm nay tiểu hoàng tử và bọn Phương Nguyên cùng rời khỏi Hỏa Vân Lĩnh, trên danh nghĩa là du lịch nhưng thực tế là kiếm một chỗ để lẻn đi riêng, tới tổ điện của Ô Trì Quốc. Hơn nữa, đối với đám thuộc hạ của mình, tiểu hoàng tử đã hạ lệnh rồi. Chỉ có điều, gã âm thị Triệu Nô Nhi này vừa tới liền làm đảo lộn tất cả mọi bố trí của bọn họ. Tiểu hoàng tử lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn mau chóng cùng Phương Nguyên bàn bạc lại, nhưng âm thầm thử Phương Nguyên mấy lần, đưa mắt vài lượt, mà trước sau hắn vẫn chẳng có phản ứng gì, tâm trạng y càng ngày càng nôn nóng bất an.
Gã Triệu Nô Nhi này như một bóng ma vậy, thời khắc dính chặt lấy y, bất kể y gặp gỡ ai cũng sẽ đứng bên cạnh hầu hạ, nhất là khi y gặp Phương Nguyên, hắn ta càng thêm bám chặt, từ đầu tới cuối cứ nhìn chằm chằm, gương mặt khoác lên nụ cười đắc ý cực kì đáng hận.
Trong thời gian này, tiểu hoàng tử đã phát cuồng không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lại không làm gì được gã Triệu Nô Nhi ấy.
Gã âm thị này tâm tư ác độc, tu vi lại cao, ném cũng ném không ra, đánh càng đánh không lại, mắng hắn ta thì hắn ta chỉ vờ như không nghe thấy, tóm lại là, tiểu hoàng tử đi đâu, hắn ta đều sẽ mang them gương mặt tươi cười đáng ghét đi theo đó, làm y chẳng biết nên giải quyết thế nào...
Dưới tình huống như vậy, tiểu hoàng tử mà muốn gặp Phương Nguyên để thương nghị chuyện gì thì tất nhiên không thể được rồi, thậm chí còn phải đề phòng Triệu Nô Nhi đoán được mục đích thực sự của mình, cho nên thời gian cứ dần trôi qua, tiểu hoàng tử càng thêm nóng lòng, nỗi thống hận Triệu Nô Nhi cũng càng thêm sâu sắc, đồng thời, y cũng bắt đầu lo lắng tới thái độ của Phương Nguyên...
Không biết có phải do ngày đầu tiên chạm trán Triệu Nô Nhi liền suýt thì mất mạng trong tay hắn ta hay không, lúc này Phương Nguyên có vẻ hơi sợ hãi, không còn chủ động thương nghị với mình nữa, mình cứ nói cái gì thì là cái đó, lúc mình đi tìm hắn thì hắn bèn tùy tiện kiếm chút tri thức về trận thuật dạy cho mình, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước những ám hiệu và ẩn ý mờ mịt biểu đạt muốn thương thảo hợp tác của mình.
Những lúc mình không đến tìm hắn, hắn liền cả ngày nhốt bản thân trong phòng, liên tục thôi diễn trận pháp, kiên trì tu hành và đọc sách, lại hoàn toàn không có ý thử tìm cơ hội tới gặp mình, như là đã hoàn toàn quên mất ước định kia rồi.
Ngay cả gã ngốc cao to suốt ngày cười ha hả kia, dường như cũng đã nhận được lệnh của Phương Nguyên, không dám tùy tiện nói chuyện với mình nữa.
“Lẽ nào mình thực sự tìm nhầm người rồi?
Tiểu hoàng tử bắt đầu không nhịn nổi, trong lòng mơ hồ có một cảm giác mất mát.
Trước đây, Phương Nguyên vừa gặp liền bắt cóc y theo, y lại thấy được Phương Nguyên tu luyện Lôi pháp thế nào, bất kể là lòng can đảm hay mưu trí, thậm chí là công pháp tu luyện, Phương Nguyên đều thuộc hạng nhất, cho nên y mới quyết định mời Phương Nguyên theo giúp mình đối phó với yêu phi, vì thế, chẳng những đồng ý lấy thiên ngoại lôi thạch làm thù lao mà còn nói cho hắn biết cả cách mình định đối phó với yêu phi nữa.
Trong tình huống này, nếu vị trận sư kia rụt đầu lại, muốn hủy giao ước thì đúng là khiến người ta thật sự tuyệt vọng.
“Tiểu điện hạ, nếu ngài chơi không thấy vui nữa thì chi bằng sớm về cung đi, đỡ cho bệ hạ và hoàng hậu lo lắng...
Triệu Nô Nhi thấy sắc mặt tiểu hoàng tử càng thêm âm trầm xấu xí, bèn đến bên cạnh đưa ra đề nghị.
Tuy trên mặt hắn ta luôn mang theo ý cười nịnh nọt nhưng tiểu hoàng tử cũng có thể thấy được trong đó vẫn có vài phần đắc ý.
“Là không để ả yêu phi kia lo lắng đi?
Tiểu hoàng tử cười lạnh, ánh mắt nhìn Triệu Nô Nhi tràn đầy hận ý.
“Lữ phi là trưởng bối, tiểu hoàng tử ngài vẫn nên nói năng khách khí chút mới phải...
Triệu Nô Nhi híp mắt, cười cười nói với tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử tức lên, quát lạnh: “Ta cứ không khách khí đấy, ngươi làm gì được ta?
“Ngài là điện hạ, nô tì sao có thể làm gì ngài được ạ?
Triệu Nô Nhi nhẹ giọng cười nói: “Có điều, cái đám người âm thầm nuông chiều ngài, bảo ngài đi làm những chuyện bất lợi cho hoàng tộc Ô Trì Quốc ta, nô tì sẽ không khách khí với bọn họ nữa, trước đây nô tì đã gửi thư về cung, hỏi ý Lữ phi, lão nhân gia có nói, dù là đệ tử Âm Sơn Tông thì đã sao? Tuy Âm Sơn Tông được coi là Vân Châu đệ nhất đại tiên môn nhưng cái uy phong đó không khoe khoang được ở Bá Hạ Châu này, đệ tử của bọn họ đến Ô Trì Quốc ta cũng phải tuân thủ quy củ, nếu không, cái đầu trên cổ kia chưa chắc...
Nói đến đây, hắn ta khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống không nói nữa.
“Ngươi...
Trong mắt tiểu hoàng tử như toát ra một đạo tinh quang, vừa tức vừa hận.
Dĩ nhiên y cũng hiểu được gã Triệu Nô Nhi này đang uy hiếp chính mình, nói vậy, lần trước Phương tiên sinh lấy thân phận chân truyền Âm Sơn Tông ra kinh sợ hắn ta, khiến hắn ta không dám xuống tay, nhưng sau đó hắn ta cũng đã lập tức hỏi ý ả yêu phi trong cung kia, và đã được yêu phi đồng ý, vậy thì, khi lần thứ hai hắn ta động thủ, thân phận của Phương tiên sinh hoàn toàn không thể làm hắn ta cố kị nữa, chưa biết chừng hắn ta còn chủ động tìm cơ hội động thủ...
Nghĩ đến đây, tiểu hoàng tử cũng thấu hiểu được hành vi của Phương Nguyên lúc này.
Dù sao người ta cũng chỉ là một người ngoài, thiên ngoại lôi thạch dĩ nhiên rất quan trọng, nhưng cũng không đáng để hắn liều mạng!
“Dù sao hắn cũng là trận thuật tiên sinh của ta, nếu ngươi dám động vào hắn, cẩn thận da ngươi đó.
Tiểu hoàng tử lạnh lùng nhìn Triệu Nô Nhi, nói: “Những chuyện khác không cần ngươi quản, ta chơi đủ rồi tự nhiên sẽ về.
Triệu Nô Nhi nghe nói thế bèn mỉm cười, không nói gì thêm.
Tính đến nay, bọn họ đã ở lại Hỏa Vân Lĩnh này hơn chục ngày, so với ước định trước đây thì lẽ ra đã nên xuất phát đi tổ điện lâu rồi, chỉ có điều gã Triệu Nô Nhi này ngày ngày đều canh chừng quá chặt, bọn họ không có chút cơ hội nào thực thi kế hoạch, tiểu hoàng tử cũng dần dần tuyệt vọng rồi.
Y đã không còn cớ kéo dài thời gian thêm nữa, nếu thực sự không được, y chỉ có thể rời đi.
“Ả yêu phi kia, thật sự là...
Ban đêm, nằm trên tháp ngọc, trước mắt tiểu hoàng tử như hiện lên dáng dấp yêu phi khi mới vào cung, y hận đến nghiến răng ken két.
Gã Triệu Nô Nhi này ghim chặt mình rồi, mỗi ngày chỉ có lúc đi ngủ mới có thể ở một mình được chốc lát, song bên ngoài vẫn còn có cả đám người do Triệu Nô Nhi bố trí theo dõi chặt mình, chỉ cần mình muốn đi ra ngoài là lập tức sẽ có người đi thông báo cho nô tài khốn kiếp kia.
Vốn muốn lần này ra cung sẽ được thoải mái hành động, suy tính cách đối phó với yêu phi, không ngờ người ta chỉ phái một gã nô tài tới thôi là đã ghim chặt được mình, còn khiến cho người bên cạnh mình sợ rúm người, ngoan như chim cút, thật là khiến người ta cảm thấy thất bại vô cùng.
“Soạt...