Phương Nguyên thu lệnh bài về, nhìn hắn ta, chỉ cười lạnh một tiếng.
Tiểu hoàng tử cũng hậm hực căm tức nhìn hắn ta chằm chằm: “Ngươi lại muốn gì?
Triệu Nô Nhi chỉ nở một nụ cười, rồi biến trở về dáng vẻ nhỏ nhẹ, nói: “Nếu quả thật ngươi chỉ dạy trận thuật cho điện hạ thì đây đúng là một sự hiểu lầm, cũng bởi lão nô quá lo lắng cho an nguy của điện hạ, sợ điện hạ bị người xấu dụ dỗ, có điều, vị tiên sinh này cũng phải cẩn thận một chút mới được, dạy điện hạ của bọn ta về trận thuật thì còn không sao, nhưng nếu to gan lớn mật, muốn giở trò quỷ gì thì, hì hì...
Hắn ta liếc nhìn Phương Nguyên một cái, nhẹ giọng nói: “... Dù là chân truyền của Âm Sơn Tông, bọn ta cũng không phải là không giết được!
Nói đoạn, hắn ta nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, không lên tiếng nữa.
Nhưng từ trong ánh mắt của hắn ta, Phương Nguyên có thể nhìn ra được, sát ý trong lòng gã âm thị này còn chưa biến mất đâu, hắn ta vẫn đang chằm chằm nhìn mình như một con rắn độc.
Phương Nguyên cũng hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, đáy mắt thoáng hiện một tia âm trầm.
“Tiên sinh, chúng ta đừng để ý nô tài kia làm gì, vào phòng tiếp tục thôi diễn trận pháp đi.
Tiểu hoàng tử căm hận lườm Triệu Nô Nhi một cái, sau đó ôm cánh tay Phương Nguyên nói.
Gã Triệu Nô Nhi này đến đây liền làm đảo loạn kế hoạch lúc trước của y rồi, đành phải thương lượng một cách khác xem sao.
“Tiểu điện hạ có lòng cầu học là chuyện tốt, nô tỳ xin được ở bên hầu hạ...
Phương Nguyên và tiểu hoàng tử vừa về tới phòng liền thấy Triệu Nô Nhi đi sát phía sau, trên mặt treo ý cười giả lả, ánh mắt lại âm thầm quan sát khắp căn phòng một lượt, ghi nhớ tất cả ngọc giản phù triện vào trong đáy mắt.
Tiểu hoàng tử giận dữ: “Ta muốn học trận pháp với tiên sinh, ngươi đi vào làm gì, cút ra ngoài ngay!
Triệu Nô Nhi cười nói: “Nô tỳ phụng lệnh Lữ phi tới hầu hạ và bảo vệ điện hạ, đương nhiên phải canh giữ bên cạnh, không thể rời ngài một tấc rồi, điện hạ cứ tự nhiên học hỏi tiên sinh đi thôi, nô tỳ bưng trà rót nước cho ngài, tuyệt đối không quấy rầy, trừ khi...
Hắn ta tươi cười nhìn về phía tiểu hoàng tử: “... Điện hạ có thứ gì cố ý không muốn cho nô tỳ thấy chăng?
“Ta đúng là không muốn cho ngươi xem đấy!
Tiểu hoàng tử lại nổi giận, tóm những ngọc giản thẻ trúc trên bàn ném về phía hắn ta.
Triệu Nô Nhi không tránh, dù sao hắn ta cũng có tu vi cao thâm, mấy thứ này không gây tổn thương cho hắn được, mà hắn ta không muốn rời đi, tiểu hoàng tử cũng không làm gì được hắn, đám cơ thiếp bên cạnh chẳng kẻ nào là cao thủ, bình thường chỉ nghe theo mệnh lệnh của tiểu hoàng tử, nhưng vào lúc này, bọn họ mặc tiểu hoàng tử giận dữ, không ai dám vào xách hắn ta ra cho tiểu hoàng tử cả.
Phương Nguyên đứng bên nhìn, còn có gì không hiểu nữa?
Xem ra, trước đó tiểu hoàng tử nói không sai, gã Dạ hộ pháp kia đúng là người của Lữ phi.
Chuyện tiểu hoàng tử ra cung, tuy Lữ phi không biết y muốn làm gì nhưng vẫn pháp Dạ hộ pháp đi theo, chỉ có điều, mệnh của Dạ hộ pháp không được tốt lắm, đã nhanh chóng bị mình giết chết, nhưng đồng thời chuyện này cũng khiến cho Lữ phi chú ý, lại phái một kẻ lợi hại hơn nữa tới đây.
Ở một khía cạnh nào đó mà nói, đây không còn là âm thầm giám thị nữa mà đã là đường hoàng đề phòng tiểu hoàng tử.
“Việc học hôm nay dừng ở đây đi, ngươi về tự thôi diễn Yển Sư Tám Vấn chín lần, ngày mai trở lại đây.
Phương Nguyên bình thản dặn bảo tiểu hoàng tử.
“Tiên sinh...
Tiểu hoàng tử có vẻ không cam lòng, ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
“Đi đi!
Phương Nguyên thản nhiên như không, lộ vẻ chủ ý đã quyết, tiểu hoàng tử dù không cam lòng cũng đành ra khỏi phòng.
“Ha ha, vị tiểu sư phụ này, thật ra lại có vẻ biết điều đấy nhỉ...
Triệu Nô Nhi thấy thế, trên mặt thoáng hiện một ý cười, hài lòng gật đầu với Phương Nguyên.
Phương Nguyên quay sang nhìn hắn ta, như cười như không: “Biết điều không tốt sao?
Triệu Nô Nhi cười nói: “Biết điều rất tốt, kẻ biết điều thường có thể sống được lâu hơn chút...
Phương Nguyên lại hỏi: “Nhưng vì sao ngươi lại không chịu biết điều một chút?
Nụ cười trên mặt Triệu Nô Nhi lập tức tắt ngấm, vẻ mặt hèn mọn đáng khinh thường treo trên mặt cũng biến mất nhanh chóng, thay thế bằng vẻ ngạo mạn hung ác, hắn ta giương mắt nhìn Phương Nguyên như kẻ từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: “Bọn ta đây không cần biết trong lòng ngươi nghĩ thế nào, có hận ta hay không, chỉ có điều ngươi nên biết, nơi này là Bá Hạ Châu, Ô Trì Quốc, không phải nơi ngươi có thể diễu võ giương oai...
Nói đến đó, hắn ta nâng ngón trỏ tay phải lên, rạch nhẹ một cái lên ngọc án trước người Phương Nguyên.
Móng tay đen thùi đâm sâu vào ngọc án, vẽ ra một vết rạch sâu tới ba phân trên mặt án, ý uy hiếp không thể rõ ràng hơn.
“Hì hì...
Làm xong, hắn ta lại thấp giọng cười khẽ, đủng đỉnh đi ra ngoài.
“Phương tiểu ca nhi...
Quan Ngạo vọt tới trước mặt Phương Nguyên, lo lắng nhìn hắn.
Phương Nguyên trầm mặc một hồi, lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên một tia sát khí: “Ta phải giết chết hắn!