Đại Kiếp Chủ

Chương 431: Bán bộ kim đan (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Triệu Nô Nhi cười làm lành, nói: “Lữ phi có nói, tính tình điện hạ còn trẻ con, e là chơi vui quá không muốn về, có điều Dạ hộ pháp đã chết, điện hạ một thân một mình ở bên ngoài không được an toàn, cho nên có dặn dò, nếu điện hạ chịu về thì thôi, còn nếu không thì lão nô ở lại bên cạnh hầu hạ điện hạ, để tránh việc điện hạ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, khiến cho mọi người lo lắng...

“Ngươi...

Tiểu hoàng tử ngẩn ra, y hiểu được ý của tên Triệu Nô Nhi này rồi.

“Dạ hộ pháp mà yêu phi phái tới đã chết, cho nên ả lại phái gã Triệu Nô Nhi này tới tiếp tục giám thị ta...

Nhưng mặc dù ý niệm này đã lóe lên trong lòng, tiểu hoàng tử vẫn không biết nên xử lí thế nào cho phải.

Vào lúc này, Triệu Nô Nhi đã tự đứng lên, đưa mắt nhìn về phía Phương Nguyên đang đứng sau lưng tiểu hoàng tử, nụ cười hèn mọn lấy lòng chợt biến mất khỏi gương mặt hắn ta, thay bằng một biểu tình dữ tợn, hắn ta quay sang hỏi mỹ cơ bên cạnh: “Vị này, chính là vị trận sư đã giết Dạ hộ pháp và bắt cóc tiểu điện hạ đi phải không?

Mỹ cơ đứng bên liếc nhìn tiểu hoàng tử một cái, không dám không đáp, hạ giọng khẽ thưa: “Đúng ạ, nhưng hiện giờ hắn đang là...

Triệu Nô Nhi không thèm nghe nửa câu sau của mỹ cơ, chỉ cười lạnh một tiếng, bước thẳng tới, đôi con mắt tam giác trắng ởn của hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm Phương Nguyên, nói: “Thứ yêu nhân từ đâu ra, dám to gan lớn mật bắt cóc hoàng tử của Ô Trì Quốc ta, giết hộ pháp Ô Trì Quốc, tội mạo phạm hoàng uy này, giết không cần hỏi, người đâu, mau bắt lấy tên nhãi này, rút gân lột da, ném ra vùng hoang dã cho chó ăn...

Vừa nghe hắn ta nói như vậy, tiểu hoàng tử cùng những mỹ cơ xung quanh lập tức biến sắc.

Thật không thể ngờ tới, vị Triệu công công này, vừa mới lên tiếng liền định luôn tử tội cho Phương Nguyên.

“Ngươi dám...

Tiểu hoàng tử vừa sợ vừa giận, lớn tiếng quát lên.

Nhưng vào lúc này, mười mấy thị vệ giáp đen sau lưng Triệu Nô Nhi lại không hề phản ứng lại y, như thể sớm đã nhận được lệnh chỉ nghe theo Triệu Nô Nhi mà thôi, vừa nghe hắn ta nói thế lập tức hét lớn, đồng loạt ào về phía trước, thương sắt nhắm thẳng phía Phương Nguyên mà đâm tới.

“Các ngươi... muốn tạo phản chắc?

Tiểu hoàng tử tức giận đến độ sắc mặt cũng vặn vẹo đi rồi, y liều mạng thúc giục pháp lực, muốn ra tay ngăn cản.

Nhưng gã âm thị kia chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước, ngăn tiểu hoàng tử lại sau lưng, pháp thuật tiểu hoàng tử đánh ra rơi vào trên người hắn ta chỉ như đá chìm xuống biển, bị hồng bào của hắn ta nuốt chửng, không gây ra một chút xao động nào, thậm chí còn chẳng bằng một cú gãi ngứa, hắn ta quay đầu nhìn tiểu hoàng tử, cười nói: “Điện hạ, ngài còn nhỏ tuổi, rất dễ bị kẻ gian lừa gạt, lão nô làm vậy cũng là vì tốt cho ngài mà thôi...

“Người đâu, chém chết lão nô tài này cho ta...

Tiểu hoàng tử tức giận kêu to, nhưng người xung quanh không một ai dám nhúc nhích.

Đám thị vệ kia đã vọt tới trước mặt Phương Nguyên, sát khí bừng bừng, thương sắt chém xuống không chút nương tay.

Phương Nguyên nhíu chặt mày, âm thầm phán đoán thế cục trước mắt.

“Cút ngay!

Thương sắt còn chưa đâm tới Phương Nguyên, phía sau đã vang lên một tiếng quát lớn như tiếng hổ gầm, Quan Ngạo vọt ra, nổi giận rống lên, thẳng tay chém đại đao xuống, một bồng lửa hừng hực từ hư không cuốn tới, những thị vệ kia lập tức kinh hãi nhưng sao có thể phản ứng lại kịp, liền bị lực đạo kinh khủng này hất bay ra ngoài, cả đám rơi văng ra bảy, tám trượng, thương sắt trong tay đều bay mất hoặc bị hỏng.

“Dám động binh đao trước mặt tiểu hoàng tử, là không muốn sống nữa chứ gì...

Gã âm thị kia thấy thế, lập tức bạch mi dựng thẳng, lộ ra một sát khí hung ác nham hiểm cực kì.

Hắn ta quát nhẹ một tiếng, đột nhiên lướt tới gần, pháp lực toàn thân bùng nổ, khiến cho hư không cũng rung động từng chập, một loại sát khí âm hối mà kì lạ chợt bao phủ bốn phương tám hướng, hỏa ý do một đao kia của Quan Ngạo dẫn ra đã bị sát khí này đè xuống, đao trong tay cũng sắp tuột đến nơi, Quan Ngạo phải gắng gượng nắm chặt mới không để nó bị đánh bay ra ngoài.

Âm thị càng không chịu buông tha người, năm ngón co lại như móc câu, sắc bén như móng vuốt, chộp xuống đỉnh đầu Quan Ngạo.

Thân hình hắn ta cực nhanh, pháp lực cực hùng hồn, vượt xa cảnh giới của Quan Ngạo rồi.

“Bán bộ Kim Đan ư?

Giây phút này, Phương Nguyên cũng phải rùng mình một cái, tâm thần vận chuyển cấp tốc.

Đối mặt với cao thủ bán bộ Kim Đan, dù là Phương Nguyên cũng không có bao phần chắc thắng, nhưng tính mang Quan Ngạo đang rơi vào tình thế nguy cấp, há có thể trơ mắt đứng nhìn?

Ý niệm đó lóe lên như một tia chớp trong đầu Phương Nguyên, hắn lập tức chuyển thân, đến trước người Quan Ngạo, chặn gã âm thị đang vọt về phía Quan Ngạo. Triệu Nô Nhi kia hoàn toàn không hề có một tia do dự, dù sao thì ban đầu người hắn ta muốn giết chính là Phương Nguyên, còn tưởng Phương Nguyên muốn phản kháng đây, hắn ta nhe răng cười một tiếng, tăng thêm vài tầng lực đạo, năm ngón tay như răng nanh chộp thẳng về phía Phương Nguyên.

Một trảo hạ xuống, lập tức muốn bóp nát đầu Phương Nguyên.

Hắn ta cười lạnh một tiếng, giọng phảng phát từ trong kẽ răng ép ra: “Chuyện của hoàng tộc, là chuyện mà các ngươi có thể nhúng tay vào chắc?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)