Tổ điện mà tiểu hoàng tử nói, gọi là hoàng lăng thì chính xác hơn là điện thờ.
Đây chính là nơi chôn xương của các đời quốc chủ Ô Trì Quốc, theo lí thường, đây là một nơi cực kì bí ẩn, trừ quốc chủ đương nhiệm, không ai biết nơi đó ở đâu, khi lão hoàng đế băng hà, táng vào trong đó, các trận sư và công tượng đều sẽ bị giết sạch tuẫn táng để tránh tiết lộ tin tức ra ngoài. Tiểu hoàng tử chưa đăng cơ, đương nhiên không có khả năng biết nơi đó ở đâu, có điều, trước đó y cực kì được sủng ái, không biết từ lúc nào đã âm thầm trộm bí đồ của tổ điện ra, nói là vốn định sớm chút làm quen với nơi đó, không ngờ lúc này lại phát huy công dụng.
“Ta thông minh nhỉ, cái này gọi là biết lo trước tính sau chu toàn...
Đưa bí đồ cho Phương Nguyên xem, tiểu hoàng tử đắc ý nói.
Phương Nguyên bất đắc dĩ trả lời y: “Theo như ta thấy thì phải nói ngươi là chuyên gia đào hố bẫy cha mới đúng...
Mang người ngoài vào đào phần mộ tổ tiên nhà mình, mà cái tội này còn vứt qua cho phụ hoàng mình gánh chịu, chuyện vị tiểu hoàng tử này đang làm quả thực nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin cậy chút nào. Phương Nguyên vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc y muốn lấy thứ bảo vật gì đi đối phó với yêu phi, nhưng thấy y tràn đầy tự tin như vậy, Phương Nguyên cũng không hỏi thêm, hơn nữa, rõ ràng vị tiểu hoàng tử này cũng không muốn tiết lộ bí mật cuối cùng của y.
Đã đi đến bước này, cái giá để Phương Nguyên ra tay giúp cũng đã được đàm phán xong xuôi.
Hai viên thiên ngoại lôi thạch dùng để luyện chế pháp bảo Lôi hệ đang ở trong tay tiểu hoàng tử dĩ nhiên sẽ thuộc về Phương Nguyên, coi như tiền đặt cọc, y còn đồng ý là khi vào được tổ điện sẽ trả thêm ba viên lôi thạch cho Phương Nguyên, đó là toàn bộ thù lao chuyến này.
Cái giá này đối với Phương Nguyên mà nói thì không tính là thấp.
Hắn đã chính thức bắt đầu tu luyện cảnh giới Trúc Cơ, sau khi luyện hóa viên lôi thạch thứ nhất, tu vi của hắn đã đạt tới Trúc Cơ tầng thứ hai, nhưng cảnh giới Trúc Cơ cũng giống như cảnh giới Luyện Khí vậy, càng về sau càng cần nhiều tài nguyên, năm viên thiên ngoại lôi thạch mà tiểu hoàng tử trả cho hắn có lẽ còn chưa đủ để hắn trực tiếp luyện tới cấp đỉnh của cảnh giới Trúc Cơ nhưng cũng có thể dùng được một thời gian rồi.
Ngoại trừ tài nguyên lôi đạo, Phương Nguyên còn cần tài nguyên ngũ hành, thì mới luyện ra được Tứ Tương Lôi Linh.
Tài nguyên ngũ hành này cũng là một vấn đề lớn đây.
Khi tu luyện Chu Tước Lôi Linh, hắn lấy luôn địa hỏa, giải quyết rất đơn giản, Bạch Hổ Lôi Linh thì lấy luôn kiếm Ma Ấn làm vật dẫn, rốt cuộc cũng giải quyết được vấn đề này, nhưng các loại tài nguyên khác thì rất khó kiếm, đến nay vẫn chưa có manh mối gì, chỉ đành từ từ suy tính biện pháp mà thôi.
Nhưng bất kể ra sao, dù tài nguyên ngũ hành khan hiếm cỡ nào thì cũng không hiếm thấy như tài nguyên lôi đạo được.
Ba năm cứ thế trôi qua, đại bộ phận tài liệu Phương Nguyên cần để phá trận đều đã được chuẩn bị đầy đủ, vị tiểu hoàng tử này cũng âm thầm lập mưu tính kế để thoát khỏi những người khác, cùng Phương Nguyên xuất phát, tuy Dạ hộ pháp do yêu phi phái tới giám thị y đã chết nhưng y cũng không dám chắc trong đám cơ thiếp kia liệu có tay chân của yêu phi hay không, cho nên phải hành động vô cùng cẩn trọng, điều quan trọng hơn nữa là, nếu những người này biết mục đích của y là đi đào phần mộ tổ tiên mình thì cho dù không phải người của yêu phi cũng sẽ liều mạng ngăn y lại...
“Quyết định vậy đi, ta cứ nói là đi du ngoạn, đến Nguyệt Tê Lĩnh thì lập hành cung nghỉ ngơi, đêm đó, chúng ta liền trốn khỏi đó luôn, ta sẽ để lại một lá thư, nói là cần phải đi làm chút chuyện riêng, mấy hôm nữa sẽ về, bảo bọn hạ nhân không cần phải lo...
Tiểu hoàng tử đã bố trí mọi việc thỏa đáng rồi thương nghị với Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng không có ý kiến gì khác, mọi việc đều đồng ý theo y.
Nhưng, một ngày trước khi bọn họ lên đường, một con pháp thuyền đỏ thắm từ phương bắc lẳng lặng bay đến.
Pháp thuyền như một quầng mây đỏ máu, chậm rãi đáp xuống trước núi Hỏa Vân Lĩnh.
Sau đó, từ trên pháp thuyền, một vị nam tử mặc hồng bào, mặt đắp son phấn dày bự đi xuống.
Trên đầu hắn ta đội bạch quan, bên hông cắm phất trần, ngẩng đầu nhìn về phía Hỏa Vân Lĩnh, lạnh giọng cười một tiếng rồi nhẹ nhàng khoát tay áo, dẫn theo hơn chục vị thị vệ mặc giáp đen từ pháp thuyền nhảy xuống, bước nhanh lên núi, khí tức âm trầm ngay ngắn.
“Triệu công công?
Đám cơ thiếp đang canh giữ dưới chân núi thấy hắn ta, lập tức cả kinh, quỳ xuống hành lễ.
“Hừ!
Triệu công công chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới ai, bước nhanh lên núi, vừa lúc chạm mặt tiểu hoàng tử và Phương Nguyên ra khỏi phòng, sắc mặt lập tức thay đổi, vội kêu “Ôi chao một tiếng, quỳ bịch xuống đất: “Tiện tì Triệu Nô Nhi bái kiến điện hạ.
Tiểu hoàng tử vừa thấy hắn ta liền biến sắc: “Ngươi tới đây làm gì?
Triệu Nô Nhi ngẩng đầu lên, gương mặt tràn đầy lo lắng, thanh âm nhỏ nhẹ mà rằng: “Điện hạ, ngài không biết đấy thôi, mấy hôm trước nghe nói ngài bị kẻ xấu bắt đi, mọi người trong cung đều lo lắng muốn chết, Lữ phi thay bệ hạ phân ưu, đặc biệt sai lão nô tới đây đưa ngài về cung đấy ạ.
Tiểu hoàng tử nghe hắn ta nói thế thì phẫn nộ cực kì, bèn quát lớn: “Chớ có gọi tên tiện nhân kia trước mặt ta.
Triệu Nô Nhi ngẩng đầu, nhẹ giọng khuyên bảo: “Dù sao Lữ phi cũng là trưởng bối của điện hạ, nói như vậy chẳng phải thất lễ sao ạ?
“Triệu Nô Nhi, trước đây mẫu hậu ta đối đãi ngươi không tệ, vậy mà nay ngươi lại thành con chó trung thành của yêu phi rồi?
Tiểu hoàng tử không thèm để ý đến hắn ta nữa, chỉ oán hận nói: “Ngươi cút về đi, nói với yêu phi kia, ta ở ngoài này khỏe lắm, không muốn về cung.
Triệu Nô Nhi nghe xong, chỉ khe khẽ thở dài một tiếng, nói: “Vậy không được đâu ạ...
Tiểu hoàng tử biến sắc, lạnh lùng quát: “Ngươi dám ép ta về chắc?
“Tiện tì làm sao dám vô lễ với điện hạ ạ?