“Lời ta mới nói, các ngươi không nghe thấy sao?
Hắn còn chưa nói hết câu, vị tiểu hoàng tử kia đã căm tức giơ chân đạp vào mông môn chủ Cự Giao Môn một cái, kêu to: “Ta là hoàng tử Ô Trì Quốc, sao tiên sinh lại làm tổn thương ta được? Tiên sinh chỉ dẫn ta ra ngoài bàn chút chuyện mà thôi, hiện tại tiên sinh đã nhận lời dạy tri thức trận thuật cho ta, là trưởng bối của ta, các ngươi còn dám vô lễ, tưởng ta không dám giết người đấy à?
Lần này, mọi người thật sự triệt để ngây ra vì sợ.
Môn chủ Cự Giao Môn không dám phủi vết giày trên mông, chỉ ngượng ngùng thu pháp khí trên tay lại.
Những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều nhận ra, tiểu hoàng tử không hề giả bộ, cũng không giống như bị người ta khống chế, lại thấy y nổi cáu nên đành thu hồi pháp khí trong tay, chỉ có điều, trong lòng đều đang thầm nhủ, vừa rồi gã kia còn là thứ cuồng đồ bắt cóc tiểu hoàng tử làm con tin, nay bỗng dưng lại biến thành bậc thầy trận thuật của tiểu hoàng tử, quả là li kì vô cùng, cho nên một chốc một lát mọi người đều không rõ ràng lắm chuyện này là thế nào.
Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão của Hỏa Vân Lĩnh càng trợn tròn cả mắt, ngơ ngác chứng kiến tình cảnh này.
“Mau thả đệ tử Hỏa Vân Lĩnh ra đi, bọn họ giới thiệu minh sư cho ta, không chỉ vô tội mà còn có công lớn.
Tiểu hoàng tử lén đưa mắt quan sát sắc mặt Phương Nguyên một cái, hiển nhiên là muốn lấy lòng hắn.
Đám đệ tử Hỏa Vân Lĩnh nghe y nói thế thì đều vô cùng vui mừng.
Đến khi mọi người cùng bước hết lên tiên đài của tiểu hoàng tử, sắp xếp chỗ ngồi xuống rồi, Lý trưởng lão vẫn còn lơ mơ như đang ở trong mộng, hoàn toàn không hiểu sao mình lại từ tù nhân biến thành khách quý của tiểu hoàng tử rồi, thậm chí chỗ ngồi còn được xếp trên cả môn chủ Cự Giao Môn.
Hứa Thanh Doanh thì khác, nàng khe khẽ nở nụ cười, trộm liếc nhìn Phương Nguyên, nói: “Lần này hắn không để chúng ta chịu thiệt nhỉ!
...
...
“Điện hạ, trước đó chúng ta thấy ngươi gặp nạn bèn vội vã truyền tin cầu viện đi khắp bốn phương, không ngờ chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió...
Khi mọi người đã vào chỗ, vị thị nữ xinh đẹp lớn tuổi vội vàng tới bẩm báo tỉ mỉ mọi chuyện.
Tiểu hoàng tử nghe xong chỉ khoát khoát tay chẳng hề để ý: “Nói cho bọn họ không cần tới nữa, chỉ là chuyện hiểu lầm chút thôi, không cần quá để ý.
Nói đến đó, y chợt nhớ tới một điều, vội hỏi thị nữ xinh đẹp kia: “Ngươi chưa nói cho mẫu hậu ta biết đó chứ?
Thị nữ xinh đẹp vội vàng thưa: “Tỳ nữ sợ nương nương lo lắng, vẫn chưa báo cho nương nương đâu ạ.
Tiểu hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Thế thì tốt quá, không làm bà ấy lo lắng vô ích một phen là được rồi. Dứt lời, y bèn quay sang nói với những người khác: “Khó khăn lắm ta mới gặp được một người thầy giỏi, cho nên ta sẽ ở lại Hỏa Vân Lĩnh này một thời gian để học tập trận thuật với hắn, các ngươi mau đi thông báo cho người trấn thủ bốn phương, mệnh bọn họ chuẩn bị đầy đủ lễ vật để tạ sư ân, nếu làm mất mặt hoàng tộc là không được đâu đấy...
Người bên dưới nghe xong, vội vàng gật đầu thưa vâng.
Phương Nguyên ngồi bên cạnh nghe, cũng âm thầm gật gù trong lòng.
Vị tiểu hoàng tử này quả không hổ là người trong hoàng tộc, mặc dù có những lúc vẫn còn trẻ con nhưng làm việc rất cẩn thận chu đáo.
Mình còn chưa đồng ý nhận y làm đồ đệ, nhưng lần này y dâng lễ trọng lên, tốt xấu gì cũng có thể làm đệ tử ký danh.
Hơn nữa, y làm cho việc chuẩn bị tạ lễ rất phô trương như vậy, hẳn cũng là đang muốn truyền lại tin tức về hoàng cung, rằng y đang chuẩn bị nghiêm túc học tập trận thuật, mà trận thuật khó học, thực lực của trận sư thường cũng không mạnh, có thể nói, y đưa ra quyết định như vậy, chí ít trong vài chục năm tới, thực lực sẽ không tăng được quá nhiều, điều này cũng sẽ làm cho những kẻ đối địch với y bớt chút kiêng kị.
Song, đối với hết thảy những chuyện này, Phương Nguyên cũng sẽ không ngăn cản làm chi.
Nếu hắn đã nhận lời với tiểu hoàng tử, giúp y vào được tổ điện của Ô Trì Quốc thì sẽ dốc toàn lực giúp y hoàn thành chuyện này.
Còn về phần những chuyện khác, hắn vẫn sẽ không nhúng tay bừa bãi.
Ngay sau đó, tiểu hoàng tử bố trí ổn thỏa mọi thứ, rồi thực sự ở lại Hỏa Vân Lĩnh này, ngay cả tiên đài cũng bị giữ lại, đặt ở sau núi, mấy điện chính của Hỏa Vân Lĩnh dĩ nhiên đều bị y chiếm lấy, Lý trưởng lão cũng bị đuổi xuống dưới ở cùng một chỗ với các đệ tử bình thường, chỉ có Hứa Thanh Doanh, tốt xấu gì cũng là một cô gái, y lại nghi ngờ nàng ta là thị thiếp của Phương Nguyên nên mới cố ý cho phép nàng ta ở lại.
Hôm sau, lễ bái sư dâng cho Phương Nguyên đã được chuẩn bị thỏa đáng, tiểu hoàng tử cung kính hiến lên cho Phương Nguyên.
Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn chứng kiến cảnh này, ghen tị đỏ cả mắt, trong lòng cứ hấm hứ khó chịu, dựa vào đâu mà gã trận sư trẻ này lại nhận được các loại trân dị cổ bảo mà hai chúng ta cũng là trận sư lại chỉ nhận được một nghìn lượng linh tinh mỗi người là giải quyết xong rồi...
Bên ngoài nhìn vào thì thấy vị tiểu hoàng tử này cực kì hiếu học, sáng sớm tối muộn mỗi ngày đều đến chỗ Phương Nguyên hành lễ đệ tử để thỉnh an, sau đó cùng hắn học tập những học vấn nhập môn của đạo trận thuật, đạo bặc tính, khi chỉ có riêng hai người, y lại cùng Phương Nguyên thương nghị tìm cách tiến vào tổ điện. Sau khi Phương Nguyên hỏi tỉ mỉ y về cấu trúc và những bố trí phòng ngự bên trong tổ điện hoàng gia, hắn liền bắt tay vào làm chuẩn bị.
Cũng may đại trận hộ sơn của Hỏa Vân Lĩnh đã bị phá hủy gần hết trong trận đại loạn này, cần phải bố trí một lần nữa, bởi vậy, một ít kì trân dị bảo mà Phương Nguyên cần để phá trận ở tổ điện có thể nương cơ hội mua đồ để bố trí đại trận hộ sơn mà lặng lẽ thu thập, lại còn không cần dùng tiền của Hỏa Vân Lĩnh, đại trận hộ sơn là do Cự Giao Môn phá hủy, dĩ nhiên Cự Giao Môn phải bồi thường rồi.
“Thưa điện hạ...
Môn chủ Cự Giao Môn cầm danh sách tài liệu cần sắm, kêu khổ không ngừng: “Những thứ như ngọc triện hỏa phù, ngọc điêu linh văn, trận kỳ, hỏa chuyên gì đó, là những thứ dùng để bày trận, ta có thể hiểu, nhưng mà những thứ như Kỳ Đàm Âm Thủy thạch, xương hỏa thú tam giai gì gì đó, thì mua làm gì ạ?
Tiểu hoàng tử nghe xong, chỉ quét mắt lườm hắn một cái, nói: “Ngươi cảm thấy ngươi am hiểu trận thuật hơn cả tiên sinh nhà ta đấy à?
Môn chủ Cự Giao Môn lập tức xấu hổ đầy mặt, ngượng ngùng không thốt được lời nào nữa.
Lý trưởng lão vừa tình cờ đi ngang qua nghe được câu này, chợt vui vẻ nở một nụ cười...