“... Cũng tốt thôi.
Tiểu hoàng tử do dự một lát, đành phải đồng ý trước đã. Với y mà nói, dĩ nhiên cũng muốn kéo Phương Nguyên về phía mình, cùng đối phó với yêu phi trong cung, song nếu Phương Nguyên đã không muốn đồng ý, y cũng chẳng còn cách nào khác. Dù sao, y cũng đã nhận ra, mặc dù Phương Nguyên là Thiên đạo Trúc Cơ nhưng tu vi lại chưa cao lắm, dù có hiểu được Lôi pháp thì nếu đối mặt với yêu phi cũng chưa chắc đã có chút hi vọng gì.
Thôi thì cứ mượn sự tương trợ của người này, lấy bảo vật trong tổ miếu về tay trước đã.
“Vậy được, ký kết khế ước này đi là xong.
Phương Nguyên thấy y đồng ý rồi, bèn đưa ra một khế thư cho y.
Tiểu hoàng tử ngẩn người: “Còn phải ký khế thư ư?
Phương Nguyên không trả lời, nhưng thái độ đã hết sức rõ ràng, hắn không quá tin tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử bất đắc dĩ lắm, nhưng cũng đành ngoan ngoãn ký vào khế thư, dùng một đạo pháp lực non yếu của mình đánh một pháp ấn vào đó.
Khế thư này không phải huyết khế gì đó mà là một loại giấy tờ ghi chứng lời thề, nếu đã đánh pháp ấn vào đây thì nó sẽ tác động đến khí huyết cả hai bên, sau này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với cả tu vi lẫn tâm thần của đôi bên, tuy không trí mạng nhưng vẫn có hiệu quả hạn chế hành động cả hai rất lớn.
“Vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng mời được ngươi giúp ta rồi.
Tiểu hoàng tử cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đã càng thêm nắm chắc vài phần thành công đối với nhiệm vụ vào tổ điện.
“Quay về trước đã.
Phương Nguyên thu khế thư lại rồi triệt đại trận xung quanh, phóng một đạo pháp lực túm lấy tiểu hoàng tử và Quan Ngạo, phóng vút lên cao.
Việc đã đến nước này, hắn cũng không muốn lề mề mất thời gian nữa.
Trước đó tiểu hoàng tử muốn ép hắn đi theo, hắn không rõ tình hình thế nào, đương nhiên sẽ không tùy tiện đồng ý, nhưng trong tình thế bất đắc dĩ, đành túm tiểu hoàng tử làm con tin để trốn thoát. Lòng hắn cũng rõ, Hỏa Vân Lĩnh chắc hẳn sẽ vì chuyện này mà bị liên lụy, bởi vậy chỉ có thể lấy tính mạng tiểu hoàng tử ra để uy hiếp, nhưng nay, nếu đã ký khế ước với tiểu hoàng tử, biến kẻ địch thành đồng minh thì không cần để cho Hỏa Vân Lĩnh mạo hiểm như vậy nữa.
Hắn cùng hai người kia đạp lên ngân toa, phi độn mà đi, chừng hơn nửa canh giờ sau đã tới Hỏa Vân Lĩnh.
Xa xa nhìn xuống, thấy trên Hỏa Vân Lĩnh tràn ngập một bầu không khí nghiêm nghị túc sát. Trên đỉnh núi là từng mảng từng mảng người đang quỳ, tất cả đều là những đệ tử Hỏa Vân Lĩnh, xung quanh họ là những người tu hành ở mười vạn Man Sơn này, nghe nói tiểu hoàng tử bị bắt cóc bèn tới đây giúp đỡ, cùng với những người của Cự Giao Môn và đám thị thiếp hầu hạ tiểu hoàng tử, bọn họ đang thương nghị xem có nên dùng cực hình ép Hỏa Vân Lĩnh giao người ra hay không.
“Lần này... thì ăn thiệt nặng rồi nhỉ?
Quỳ trước đám đệ tử Hỏa Vân Lĩnh chính là Lý trưởng lão và Hứa Thanh Doanh.
Bọn họ đều đã bị trói gô, trở thành tù nhân, nghe những kẻ kia nói đang dự định thi triển thuật sưu hồn với mình mà trái tim tràn ngập tuyệt vọng.
Hứa Thanh Doanh cũng hết sức bất đắc dĩ, nàng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Vị trận sư trẻ tuổi kia, bản lĩnh dĩ nhiên rất cao, nếu không đã không có lá gan lớn cỡ đó, dám bắt cóc tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc mang đi, chỉ có điều, làm như vậy, hắn đi thì thoải mái rồi, nhưng Hỏa Vân Lĩnh làm thế nào để thoát khỏi vũng nước đục này đây?
Tuy rằng, xét một cách nghiêm túc thì, nếu không có vị trận sư này xuất hiện, Hỏa Vân Lĩnh cũng đã sớm bị đánh vỡ nát rồi, tình hình chưa chắc đã khá hơn hiện giờ, nhưng dù sao cũng bởi vị trận sư này đã cho nàng quá nhiều niềm vui bất ngờ, khó tránh khỏi khiến cho nàng nảy sinh chút hi vọng không thể dập tắt trong lòng, nàng mơ hồ mong đợi, có lẽ, vị trận sư kia sẽ vào thời điểm nguy cấp nhất, xuất hiện cứu mình...
Nhưng ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu nàng, chính bản thân nàng cũng cảm thấy thật hoang đường.
Dù vị trận sư kia có bản lĩnh cường đại cỡ nào thì cũng sao dám chính diện đối đầu với hoàng tộc Ô Trì Quốc đây?
Lúc này hẳn hắn đã chạy xa vạn dặm rồi...
“Ầm!
Ý niệm này vừa xuất hiện, nàng liền nghe thấy một tiếng xé gió từ xa xa truyền đến.
Sau đó, khi nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chợt bắt gặp một bóng người từ trên trời giáng xuống, đặt chân lên nóc chính điện của Hỏa Vân Lĩnh. Lúc này, đêm vừa trôi đi, mặt trời mới mọc lên, vầng mặt trời đỏ rực từ phía đông trồi lên, chiếu vào sau lưng người đó, khí độ của hắn thật trầm ổn, thần sắc bình thản, bên người còn dẫn theo một gã đàn ông cao lớn cùng một đứa nhỏ, chẳng phải chính là ba người vừa chạy trốn đêm qua thì là ai?
“Hắn... Hắn tới cứu ta sao?
Hứa Thanh Doanh lập tức vui mừng đến choáng váng cả đầu, đồng thời lại nảy sinh chút hoảng hốt trong lòng.
“Điện hạ...
Trên dưới Hỏa Vân Lĩnh, chợt thấy Phương Nguyên bỗng dưng mang tiểu hoàng tử trở về, cả đám đều kinh hãi, vui mừng không thôi. Tất cả đều ngây ra một lát mới đột nhiên sực tỉnh, vội vàng hét lớn, cùng nhau ào tới, tầng tầng lớp lớp vây chặt lấy Phương Nguyên vào giữa, vô số pháp khí đều đã được tế ra giữa không trung, sẵn sàng tấn công mục tiêu...
Bị bao nhiêu người như thế vây quanh, Phương Nguyên vẫn bình thản như không, lẳng lặng quay đầu nhìn tiểu hoàng tử một cái.
Tiểu hoàng tử ra vẻ không vui, lạnh lùng hắng giọng một tiếng, vờ vịt bày ra dáng vẻ trầm ổn, ánh mắt lạnh nhạt quét quanh một lượt, quát khẽ: “Không được vô lễ với tiên sinh của ta, mau mau lui ra cho ta, thu dọn chỗ nào sạch sẽ chút để tiên sinh nghỉ ngơi.
“Tiên sinh?
Đám người đang vây xung quanh Phương Nguyên lấy làm kinh hãi, ngạc nhiên cực độ, nhưng lòng đề phòng Phương Nguyên vẫn chưa tắt, pháp khí tế lên vẫn chưa thu trở về.
“Tên mọi rợ này... Không làm tiểu điện hạ bị thương chứ?