Phương Nguyên nhíu mày nhìn y một cái: “Đến tên người ta cũng không biết mà còn muốn đi tìm người?
Tiểu hoàng tử bất đắc dĩ nói: “Tiên tri chỉ bảo ta đến sơn vực đó tìm, nói là người kia cũng biết ta đang tìm hắn, nếu hắn muốn giúp ta thì sẽ chủ động xuất hiện gặp mặt ta, nếu không muốn giúp ta thì dù nói gì chăng nữa cũng chẳng ích chi, nhưng ta đã tìm mấy tháng trời rồi mà vẫn không thấy bóng dáng người nào, chắc là vị tiền bối kia thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện này rồi, cho nên ta đành phải vào tổ điện...
Phương Nguyên nhịn không được bèn hít sâu một hơi, hắn đã mơ hồ đoán được điều gì: “Vì sao tiên tri nói người kia có thể giúp ngươi?
“Còn vì sao nữa?
Tiểu hoàng tử ngẩn người, sau đó đáp lại rất đương nhiên: “Vì có bản lĩnh lớn á...
Nhưng khi y thấy Phương Nguyên cau mày thì liền biết mình nói sai rồi. Y vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng nhiên vỗ đầu một cái, bảo: “Đúng rồi, tiên tri từng nói, yêu phi kia cực kì lợi hại, chỉ có vị tổ tiên tu luyện Lôi pháp mới có khả năng khắc nàng ta! Nói đoạn, y hồ nghi nhìn Phương Nguyên một cái, “Nếu không phải tuổi tác không khớp thì ta cũng nghi ngờ không biết liệu ngươi có phải vị tổ tiên kia của ta hay không đấy.
Quan Ngạo đang đứng bên cạnh thành thật nghe chuyện, chợt chen lời: “Phương tiểu ca cũng từng ở bên nữ nhân, sau đấy...
Phương Nguyên vỗ vào đầu Quan Ngạo một cái: “Việc của ta không giống người kia.
Nói xong, hắn trầm tư hồi lâu rồi chợt lấy ra một vật đưa cho tiểu hoàng tử xem: “Ngươi có nhận ra thứ này không?
Trong tay hắn là một chiếc hộp nhỏ vuông vắn, mặt trên hiện đầy phù văn.
Đây chính là thứ hắn lấy được trong bàn tay của di hài vị tán tu Ngọc La Sơn sau khi tiếp nhận truyền thừa của ông ấy.
“Không biết...
Tiểu hoàng tử cẩn thận quan sát rồi lắc đầu, lại nói: “Nhưng mà trên cái hộp này chính là vân văn của hoàng thất Ô Trì Quốc chúng ta đó.
Nói đoạn, y lật ngoại bào của mình, chỉ vào thắt lưng: “Ngươi xem, chỗ này của ta cũng có nè.
Lần này ra ngoài, hắn không làm rõ thân phận, bởi vậy bên ngoài chỉ mặc một bộ hoàng bào thông thường, song thắt lưng bên trong hiển nhiên là đồ vật trong cung, Phương Nguyên tập trung nhìn rồi đối chiếu với phù văn trên hộp, quả nhiên phát hiện văn lạc của hai thứ hết sức giống nhau...
Hắn thở dài trong lòng, lúc này đã hoàn toàn đoán ra chân tướng sự việc.
Thì ra, vị tán tu mà Cửu Cô chỉ cho hắn tìm đến không thực sự là tán tu mà là một vị cao nhân xuất thân từ hoàng thất Ô Trì Quốc.
Song, hẳn là bản lĩnh của Cửu Cô cao hơn vị tiên tri của Ô Trì Quốc kia, ít nhất, Cửu Cô đã chỉ thẳng cho mình vị trí ẩn cư của cao nhân đó, mà vị tiên tri Ô Trì Quốc kia chỉ có thể chỉ đại khái một vùng sơn vực cho tiểu hoàng tử này mà thôi.
Hơn nữa, tiên tri phỏng chừng cũng đoán sai rồi.
Ông ta đoán rằng vị cao nhân kia có thể là tâm đã chết nên không để ý tới việc của hoàng tộc Ô Trì Quốc nữa, lại không ngờ rằng, người kia không phải tâm chết mà là thân đã chết!
Từ hai năm trước, ông ấy đã tọa hóa rồi!
Tâm trạng Phương Nguyên dần dần trở nên nặng nề, hai hàng mày cũng nhíu chặt lại.
“Sao ngươi lại có thứ này? Không phải là trộm từ hoàng cung Ô Trì Quốc bọn ta ra đó chứ?
Tiểu hoàng tử tò mò ngắm nghía chiếc hộp nhỏ trong tay Phương Nguyên, ánh mắt thoáng vẻ hồ nghi nhìn hắn.
“Ngươi chờ ta một lát.
Phương Nguyên chỉ thở ra một hơi thật dài, đứng dậy đi đến một góc khác trong sơn cốc, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, thấp giọng nói: “Tiền bối, ta nhận được truyền thừa Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn của ngươi, cũng từng nhận lời thay ngươi hoàn thành một nguyện vọng, chỉ có điều, ta không biết việc của hoàng tộc Ô Trì Quốc có phải là việc cuối cùng khiến ngươi lo lắng hay không, hi vọng nếu ngươi ở trên trời có linh thì để lại đáp án trong hộp này cho ta.
Từ trước đến nay, Phương Nguyên luôn làm việc theo đạo tâm của mình, chuyện đã nhận lời rồi thì nhất định sẽ thực hiện được.
Đối với ý nguyện bản thân hắn mà nói thì hắn tuyệt không muốn dính líu vào chuyện tranh giành trong hoàng tộc. Nếu đối phương thực sự là loại yêu ma đã tàn sát một phương, mà Phương Nguyên lại có khả năng thành công nhất định thì đúng là hắn sẽ đi theo tiếng gọi của đạo nghĩa, vung trường kiếm chém giết đối phương, nhưng đối phương chỉ là một yêu phi, lại chỉ tranh sủng trong phạm vi hậu cung mà thôi, thì mình cần gì phải ra tay?
Bởi vậy, đến lúc này, hắn chỉ có thể nỗ lực tìm kiếm đáp án từ chiếc hộp nhỏ - di vật của vị tán tu kia mà thôi.
Khi đó, như thể trong u minh có điều chỉ dẫn, di hài của vị cao nhân kia mới đưa chiếc hộp này cho mình.
Nếu thực sự ông ấy còn có tâm nguyện gì chưa xong, hẳn nó cũng có liên quan tới chiếc hộp này.
Nghĩ vậy, Phương Nguyên liền lại ngưng thần, sau đó dồn hết pháp lực toàn thân rót vào trong hộp, rất nhanh sau đó, những phù văn quanh hộp từ từ sáng lên, một, hai, ba, bốn, năm, cuối cùng, Phương Nguyên cau mày, thu hồi pháp lực. Sau khi luyện hóa viên thiên ngoại lôi thạch kia, pháp lực của Phương Nguyên đã tăng trưởng khá nhiều so với trước đây, nhưng vẫn còn chưa đủ.
Không cách nào để tám phù văn đồng thời sáng lên thì không thể mở được chiếc hộp này.
“Xem ra đúng là vị cao nhân kia ở trên trời có linh nhưng cũng chỉ hữu hạn thôi, cuối cùng chuyện này ta vẫn phải tự quyết định rồi.
Phương Nguyên thở dài một tiếng, từ từ hạ quyết tâm.
“Cho ta một khoản thù lao nhất định, ta có thể cùng ngươi tới tổ điện của Ô Trì Quốc một lần.
Đi tới trước mặt tiểu hoàng tử, Phương Nguyên khẽ nói: “Nhưng chuyện riêng của hoàng thất Ô Trì Quốc, ta sẽ không can thiệp quá nhiều!