“Ặc... Ngươi nói cái gì thì là cái đấy vậy.
Tiểu hoàng tử nghe Phương Nguyên nói một câu như vậy thì hơi ngẩn người, sau lại bất đắc dĩ nói.
Nói xong, y hưng phấn nhìn Phương Nguyên, kích động hỏi thêm: “Ngươi nghĩ sao?
“Không hay lắm!
Nghe y hỏi thế, Phương Nguyên chỉ lạnh nhạt lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, vẻ như không muốn nói nhiều với y nữa.
“Ngươi...
Tiểu hoàng tử hơi sững người, chỉ vào hai viên lôi thạch, nói: “Đây là tài nguyên lôi đạo mà ngươi cần nhất, ta có thể cho ngươi nhiều hơn nữa, mặt khác, có người nói trong tổ điện của hoàng thất chúng ta còn có rất nhiều bảo bối nữa, ta có thể chia cho ngươi vài món...
Nói đến đó, đôi mắt y đảo quanh nhanh như chớp, vẻ như đã bắt thóp được Phương Nguyên rồi.
“Hai viên lôi thạch này nếu ngươi không cần thì cho ta!
Phương Nguyên nói: “Dù sao thì giờ ngươi cũng đang ở trong tay ta, cùng lắm thì ta lại cướp về là được!
Tiểu hoàng tử lấy làm kinh hãi, suýt thì khóc lên: “... Ngươi... Ngươi sao lại có thể như thế chứ?
Phương Nguyên thở nhẹ một hơi, không dọa y nữa, chỉ thản nhiên bảo: “Ta nói thật, tài nguyên lôi đạo này đúng là ta rất cần, nhưng ta không muốn gây chuyện, lại càng không muốn chọc vào những chuyện phiền toái trong hoàng tộc các ngươi, quan trọng hơn là, ta không tin được ngươi...
“Ta...
Tiểu hoàng tử lập tức nôn nóng, giọng cũng lắp bắp: “Ngay cả mục đích chuyến này của ta, ta cũng đã nói cho ngươi rồi, ngươi còn chưa chịu tin ta ư?
Một nụ cười mỉa mai lướt qua gương mặt Phương Nguyên, hắn không che dấu nỗi hoài nghi trong mắt mình, lạnh lùng nói: “Đương nhiên không tin, hoàng thất Ô Trì Quốc các ngươi truyền thừa đã mấy nghìn năm, dù tính trong khắp Bá Hạ Châu này cũng có thể coi là một thế lực lớn thống trị một phương, mà ngươi lại nói với ta rằng chỉ một nữ nhân đã có thể nhiễu loạn triều cương, đường đường là hoàng tộc của một quốc gia mà lại không có lấy một nhân tài có thể trị được nàng ta, lại cần một đứa nhỏ như ngươi chuồn ra khỏi cung, chạy đến phần mộ tổ tiên nhà mình tìm biện pháp đối phó yêu phi ư?
“Ta... Ta nói thật mà!
Tiểu hoàng tử nghe hắn nói thế thì lấy làm lo lắng lắm, nhưng thấy sắc mặt Phương Nguyên vẫn thật lãnh đạm, trông như thể không tin lời mình, y mới bất đắc dĩ hít mạnh một tiếng, bảo: “Nhưng ngươi nói cũng không sai, thực ra lần này ta đi ra chủ yếu là để tìm một người.
“Tìm kẻ nào?
Phương Nguyên gật đầu, sắc mặt hòa hoãn hơn.
“Chuyện này kể ra thì phức tạp lắm.
Trên mặt tiểu hoàng tử thoáng một vẻ mất mát, thấp giọng nói: “Trước đây, khi còn ở trong cung, mẫu hậu ta đã phát giác ra nữ nhân kia không bình thường, bảo ta âm thầm đến thỉnh giáo nhà tiên tri của Ô Trì Quốc, bà nói nhà tiên tri đó là một người rất lợi hại, đã từng tu hành ở Dịch Lâu của Trung Châu, là đệ tử ngoại môn của Dịch Lâu, nay phụ hoàng bị mê hoặc, nếu có người có thể trị được yêu phi kia thì nhất định phải là vị tiên tri đó...
“Dịch Lâu ư?
Phương Nguyên âm thầm gật đầu, nơi này thì hắn có biết đến.
Dịch Lâu là một trong bảy đại thánh địa của giới tu hành, am hiểu thuật thôi diễn, tự xưng là có thể nhìn trộm thiên cơ, biết được quá khứ tương lai, vị tiên tri của Ô Trì Quốc này, dù chỉ từng là đệ tử ngoại môn của Dịch Lâu thôi nhưng cũng hẳn là một người rất xuất sắc.
Song, lòng hắn càng thêm tò mò, yêu phi gì đó kia, chẳng lẽ ngay cả đệ tử Dịch Lâu cũng không đối phó được?
Việc này, hoặc là do vị tiểu hoàng tử này nói bậy, hoặc là trong đó có ẩn tình nào khác...
Có điều, nguyên nhân Phương Nguyên không muốn dính tới chuyện này chủ yếu là vì hắn tin vào vế trước, tiểu hoàng tử đang nói dối hắn. Chuyện trong hoàng cung vốn rất phức tạp, không phải một câu đôi lời là có thể nói rõ ràng. Vị tiểu hoàng tử này đúng là cực hận yêu phi, nhưng chưa biết chừng, nguyên nhân y hận yêu phi chỉ là vì nàng kia tranh sủng cùng mẫu hậu y khiến cho y ghen ghét mà thôi, nếu Phương Nguyên thực sự lỗ mãng nhúng tay vào việc này thì mới thành chuyện cười đấy.
“Ta tìm được vị tiên tri kia, cầu hắn trừ bỏ yêu phi...
Tiểu hoàng tử chẳng biết Phương Nguyên đang nghĩ gì, chỉ tiếp tục nói: “Nhưng vị tiên tri kia lại nói, lai lịch của yêu phi kia không đơn giản, hắn không muốn ra tay, ta mắng tiên tri, hắn cũng không thèm tức giận, chỉ nói với ta, thời điểm ma chủng xuất thế, thiên hạ đại loạn đã đến rồi, hắn cũng không biết nên làm thế nào, đang dự định quay về Trung Châu hỏi sư phụ mình, chuyện của Ô Trì Quốc, hắn không muốn can thiệp nữa.
“Ma chủng xuất thế, thiên hạ đại loạn?
Phương Nguyên nghe được câu đó, lập tức nghiêm túc lại, thầm nghĩ, vị tiểu hoàng tử này còn nhỏ tuổi, nếu có thể bịa ra loại lời nói thế này thì bản lĩnh cũng không nhỏ đâu.
“Có điều, trước khi tiên tri rời đi có nói với ta, Ô Trì Quốc của bọn ta vẫn có một người có thể đối phó với yêu phi kia.
Tiểu hoàng tử nói đến đây, trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt chợt thoáng hiện một tia nặng nề không tương xứng với tuổi tác, y khẽ nói: “Hắn chỉ cho ta đi thẳng về hướng nam, đi hết ba nghìn dặm đường là có thể tìm được một vị tiền bối, người đó là thúc thúc của phụ hoàng ta, đồng thời cũng là người có thiên tư cao nhất của Ô Trì Quốc chúng ta trong suốt mấy nghìn năm qua, hắn đã ẩn cư từ lâu, nhưng tu vi của hắn rất thâm hậu, nếu chịu ra tay thì nhất định có thể đối phó được với yêu phi.
“Sau khi về cung, ta có nói chuyện này với mẫu hậu, mẫu hậu cũng bảo, quả thực bà còn nhớ từng có một vị tổ tông như thế, hình như đã từng bái sư tu hành ở Trung Châu, tạo dựng được một tên tuổi nổi tiếng, có điều sau đó thành đôi với một nữ nhân nhưng rồi lại chia xa, từ đó nản lòng thoái chí rồi biến mất không thấy tung tích. Từ đó đến nay đã mấy trăm năm trôi qua, không còn ai từng nghe nói đến tin tức người này nữa.
Nói đến đây, tiểu hoàng tử lại thở dài khe khẽ, nói: “Nhưng mẫu hậu còn dặn thêm, nếu điều tiên tri nói là sự thật, rằng người này còn sống, vậy thì quả thực hắn có thể trị được yêu phi kia đấy. Vì thế ta mới lấy lí do đi du ngoạn để ra ngoài tìm hắn.
Vừa nói, sắc mặt y lại bắt đầu có vẻ khổ não: “Nhưng đến hôm nay ta đã đi được non nửa năm rồi, trước sau vẫn đi theo hướng tiên tri chỉ cho, đã tìm hồi lâu, Đại Tây Sơn, Nguyệt Lạc Lĩnh, Thanh Ngô Xuyên, Ngọc La Sơn, ... Toàn bộ mảnh sơn vực kia đều đã bị ta lật tìm vài lần, nhưng ta vẫn không tìm được người mà tiên tri nói đến, cho nên đành phải tự nghĩ cách khác...
“Ngọc La Sơn?
Phương Nguyên vẫn lẳng lặng nghe, cho đến cuối cùng thì bỗng ngẩn cả người, hỏi: “Người mà tiên tri bảo ngươi đến tìm tên gọi là gì?