Và Phương Nguyên cũng biết rõ hoàng quyền tranh đấu ác liệt, hắn cũng không định trộn lẫn vào trong đó.
"Ta biết ngươi vẫn chưa thể tin ta..."
Tiểu hoàng tử giống như nhìn ra hắn không hề có hứng thú, y bèn bĩu môi nói: "Chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng!"
"Vậy chuyện quan trọng là gì?"
"Quan trọng chính là - ta có thể gợi lên sự hứng thú của ngươi!"
Tiểu hoàng tử ra vẻ cao thâm nói một câu, sau đó y tiếp tục nói: "Ngươi có biết lý do vì sao ta cần Lôi Thạch của Hỏa Vân Lĩnh không?"
Phương Nguyên nghe xong, đúng là trong lòng có hơi tò mò.
Tất nhiên là hắn biết rõ ân oán giữa Cự Giao Môn và Hỏa Vân Lĩnh là do hỏa hành địa mạch gây ra. Nhưng một địa mạch chỉ có phẩm chất trung hạ như vậy, sợ rằng còn chưa đủ gợi lên sự hứng thú của một vị Hoàng tử. Mà lúc ấy từ trong miệng của người đàn ông mặc áo choàng đen kia, hắn cũng đã biết, bọn họ tới đây là vì viên Thiên Ngoại Lôi Thạch này. Có điều vị tiểu hoàng tử này còn chưa tới cảnh giới Trúc Cơ, lấy viên Lôi Thạch này làm gì?
"Ta muốn viên Lôi Thạch này là bởi vì ta đã có hai viên!"
Tiểu hoàng tử lấy ra một chiếc túi càn khôn từ bên hông, sau đó lại đổ ra hai viên đá đen sì từ bên trong, y có chút đắc ý nhìn Phương Nguyên, nói: "Vốn ta định dùng mấy viên Lôi Thạch này luyện thành một pháp bảo có thể ngăn chặn năng lượng sấm sét, nhưng bây giờ đã có ngươi..."
Y cười sung sướng: "Những thứ này cũng không cần thiết nữa!"
"Thiên Ngoại Lôi Thạch?"
Phương Nguyên cũng không nhịn được mà lấy làm kinh hãi.
Hắn đưa tay cầm lấy một viên. Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, hai viên Lôi Thạch trong tay tiểu hoàng tử, thế nhưng không hề khác viên Lôi Thạch mà hắn có được - rõ ràng chúng đều đến từ một nơi. Chẳng qua viên Lôi Thạch của mình, theo như lời Hứa Thanh Doanh nói, nó bay tới từ bên ngoài bầu trời, không phải là thứ đồ phàm tục, có thể nói là vô cùng hiếm có, vậy thì tại sao trong tay của vị tiểu hoàng tử này lại có tận hai viên?
"Thiên Ngoại?"
Tiểu hoàng tử nghe xong không khỏi sững sờ, sau đó y cười nói: "Bọn họ nói với ngươi thứ này đến từ bên ngoài bầu trời?"
Phương Nguyên gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn y.
Tiểu hoàng tử vui mừng khôn xiết, cười nói: "Bên ngoài bầu trời chỉ có mặt trời, mặt trăng và sao, làm gì có tài nguyên lôi đạo chứ? Cho dù có thì cũng sẽ rơi vào trong tay những thế gia của thánh địa này, làm gì có chuyện bị Hỏa Vân Lĩnh nhặt được? Thật ra đây hoàn toàn không phải là Thiên Ngoại Lôi Thạch, mà nó chính là bùn đất nơi Thất Bảo Lôi Thụ cắm rễ. Bởi vì hấp thụ năng lượng sấm sét của Thất Bảo Lôi Thụ nên mới ngưng kết thành một viên đá!"
Nói xong, y bèn chỉ tay về phía trận Tụ Linh mà Phương Nguyên bày ra: "Ngươi vẫn chưa nhìn ra sao?"
Phương Nguyên trầm tư suy nghĩ, cảm thấy lời y nói cũng có chút đạo lý.
Chí ít sau khi mình luyện hóa, đúng là viên Lôi Thạch kia đã hóa thành một đống bùn đất mà không phải là đá vụn.
Chẳng qua một vấn đề khác đã gợi lên sự tò mò của Phương Nguyên: "Thất Bảo Lôi Thụ?"
Tiểu hoàng tử dừng lại một chút, giống như hạ quyết tâm, y nói: "Ngươi đã nghe nói qua về thập đại thần vật chưa?"
Phương Nguyên nhíu mày, những cuốn sách cổ mà hắn đã đọc trước đây, từng trang từng trang hiện lên trong đầu.
Cuối cùng, Phương Nguyên nhớ tới trong một cuốn sách cổ có hơi rách nát, hình như có một câu đề cập tới thứ này, nhưng chỉ nói đó là thần vật ở trong trời đất. Cách đây mấy kỷ nguyên, thập đại thần vật đã từng là bảo bối mà người người đều muốn tranh cướp trong giới tu hành, nhưng chúng đã biến mất trong một khoảng thời gian rất dài...
Tiểu hoàng tử bèn nói: "Thập đại thần vật chính là Bảo Thụ sinh trưởng ở trên vùng đất này vào thời điểm khai thiên lập địa, đồng thời chúng cũng là tài nguyên tu hành cao cấp nhất. Sở dĩ người thường không hề hay biết, đó là bởi vì thập đại thần vật đã bị các thánh địa lớn và các thế gia cổ xưa giấu đi, thế nên không một ai biết về sự tồn tại của chúng. Thất Bảo Lôi Thụ là một trong thập đại thần vật, trời nuôi đất dưỡng, tạo ra sấm sét, chính là bảo vật tốt nhất để tu luyện Lôi pháp!"
"Tất nhiên, thần vật giống như chúng, những môn phái tu hành bình thường, đừng nói là tiếp xúc, e rằng bọn họ còn chưa được nghe qua bao giờ ấy chứ!"
Tiểu hoàng tử càng nói càng có chút đắc ý, giống như có chút khoe khoang nói với Phương Nguyên: "Có điều trước đây ta đã từng nghe phụ hoàng nói qua, Ô Trì Quốc chúng ta có nguồn gốc từ cố đô Hoàng Châu. Ở mấy kiếp nguyên trước, lúc tiên hoàng tổ rời khỏi Hoàng Châu, đã mang theo một nhánh cây của Thất Bảo Lôi Thụ, nuôi dưỡng nó ở một nơi..."
"Nơi nào?"
Phương Nguyên quả thật bị y gợi lên sự hứng thú, nhỏ giọng hỏi.
"Chính là ở tế đàn của Ô Trì Quốc chúng ta. Nó cũng là hộ quốc Thần Thụ của Ô Trì Quốc, ngươi cũng đừng nghĩ tới việc..."
Tiểu hoàng tử thấy Phương Nguyên mở miệng đặt câu hỏi, y không khỏi cười đắc ý. Có điều thấy sắc mặt của Phương Nguyên trở nên có chút khó coi, tiểu hoàng tử sợ sẽ chọc giận hắn, bèn lên tiếng giải thích: "Chẳng qua nếu ngươi chịu giúp ta đối phó Yêu phi, ta có thể cam đoan cho ngươi số Lôi Thạch mà ngươi muốn làm thù lao. Lần này ta đi rất gấp, chỉ trộm được hai viên, nhưng ta biết, bên trong quốc khố còn rất nhiều..."
Phương Nguyên cau mày, đột nhiên nói: "Nếu thứ này là đồ trong quốc khố của Ô Trì Quốc các ngươi, vậy tại sao Hỏa Vân Lĩnh lại có được nó?"
Tiểu hoàng tử không khỏi giật mình, nói: "Chuyện này thì ai mà biết được. Trước đây ta từng vụng trộm bán ra ngoài mấy viên, có lẽ là trùng hợp rơi vào tay Hỏa Vân Lĩnh. Lúc ta biết trong tay Hỏa Vân Lĩnh có Lôi Thạch, cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ. Chẳng qua viên Lôi Thạch mà bọn họ có được, có thể nói là do ta bán ra, cũng không thể mặt dày đòi nó lại được, thế nên ta mới để Cự Giao Môn ra tay, cướp nó về..."
"Ngươi bán ra ngoài?"
Phương Nguyên nghe xong, không khỏi có chút cạn lời, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu hoàng tử.
"Đúng vậy!"
Tiểu hoàng tử nói: "Trước đây ta có thể tùy tiện ra vào quốc khố, nếu “eo hẹp quá ta sẽ lấy mấy viên rồi đem đi bán kiếm chút tiền. Có người xin ta, ta cũng sẽ lấy mấy viên đưa cho người đó. Nhưng đáng tiếc, bây giờ Yêu phi đã mê hoặc phụ hoàng của ta, không cho ta tiến vào, muốn lấy mấy viên Lôi Thạch luyện pháp bảo cũng không được. Tốn công tốn sức lắm mới trộm được hai viên, lúc ta muốn đi tìm viên thứ ba thì lại gặp được ngươi!"
Nói xong còn vỗ ngực bảo đảm: "Nhưng chỉ cần ngươi giúp ta diệt trừ Yêu phi, ta cam đoan sẽ lấy cho ngươi nhiều hơn nữa!"
Phương Nguyên thở dài một hơi, ung dung thản nhiên nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi làm việc gì?"
Tiểu hoàng tử có chút hưng phấn, nói: "Thật ra lần này ta xuất cung chính là để tới điện tổ - nơi mà các đời tiên hoàng của Ô Trì Quốc chúng ta ngủ say, lấy một thanh thần khí mà tổ tiên để lại để đối phó Yêu phi. Chẳng qua điện tổ kia chính là cấm địa của Ô Trì Quốc chúng ta, vô cùng bí ẩn, lại có cấm chế Âm Minh cực kỳ lợi hại bảo vệ. Ta không thể tự mình vào đó, thế nên ta mới mời chào hai vị trận sư của Thiên Xu Môn giúp đỡ, còn muốn luyện thêm một bảo vật hệ Lôi, nghĩ cách tiến vào bên trong điện tổ. Bây giờ lại gặp được ngươi, đương nhiên là..."
Phương Nguyên vừa nghe thấy lời này, hắn không khỏi nhíu mày: "Ngươi muốn ta và ngươi đi đào mộ tổ nhà ngươi?"