Vừa thấy một tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ như Phương Nguyên lại luyện hóa lực lôi điện, lập tức đoán ra được một chút.
Người tu hành cảnh giới Kim Đan nắm giữ lực lôi điện thì chẳng là gì, dù sao thân thể và thần niệm của họ đều rất mạnh, chỉ cần có truyền thừa thì có thể thử tu hành. Nhưng tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ dám đụng vào loại tài nguyên tu hành này thì chỉ có một nguyên nhân!
... Đối phương vốn chính là tu sĩ cảnh giới Thiên đạo Trúc Cơ!
Việc này khiến y hưng phấn không thôi, trong lòng cũng mang chút chờ mong, tròng mắt nhanh chóng đảo quanh.
Phương Nguyên đương nhiên cũng không để ý y đang nghĩ gì, hắn chỉ cảm thấy phấn khởi vì mình đã bước qua được cánh cửa kia.
Một luồng lực lôi điện được hắn nạp vào người đang dần luyện hóa.
Việc này không giống với lần hắn đưa thiên lôi nhập thể ở trên đỉnh Vân Phù Sơn. Lần đó hắn dựa vào phương pháp đi tìm chết, khiến bản thân phá vỡ gông xiềng của Ngũ Hành Trúc Cơ, tiến vào phạm trù Thiên đạo Trúc Cơ. Còn lần này, hắn đang thực sự mượn tài nguyên lôi hệ, dung nạp một luồng lực lôi điện vào cơ thể, tu luyện nó thành pháp lực của mình!
Trên đạo cơ bắt đầu có ánh chớp chuyển động, tầng nọ nối tầng kia không dứt!
Nhờ ánh chớp kích động, ngũ hành đạo cơ ẩn giấu dưới đạo cơ của hắn đột nhiên bùng phát ra!
"Xoẹt!"
Trong lòng Phương Nguyên sinh ra cảm ứng, năm ngón tay chỉ về phía trước.
Khoảng đất trống ở cách đó không xa đột nhiên nứt ra một kẽ hở, từ trong kẽ hở lóe lên tia sáng chói mắt. Đó chính là một luồng hỏa khí trong nham thạch dưới lòng đất bị Phương Nguyên rút ra ngoài. Sau khi nó ngưng tụ vào lòng bàn tay phải, hắn lại nảy ra một ý nghĩ, cho một tia sét xuất hiện trong tay trái hắn. Trầm ngâm giây lát, Phương Nguyên đột nhiên chậm rãi chập hai bàn tay lại...
Hỏa khí và sấm sét quấn quít lấy nhau, lập tức tỏa ra sức mạnh đáng sợ. Nhưng Phương Nguyên chỉ nghiến chặt răng, gắng sức hợp hai loại năng lượng này lại với nhau.
Thời gian chậm rãi trôi đi, trán Phương Nguyên cũng đã mướt mồ hôi lạnh.
Cảnh tượng mà người khác không tưởng tượng nổi đã xuất hiện, hỏa khí trong nham thạch lại dung hợp với năng lượng sấm sét, từ hỗn loạn nóng nảy trở nên bình thản ôn hòa, cuối cùng hóa thành một con chim nhỏ màu đỏ. Chim chỉ cỡ bằng ngón chân cái, nhưng rất sống động, lớp lông đẹp đẽ, vẫy hai cánh nhỏ như hạt đỗ, bay lơ lửng trên lòng bàn tay Phương Nguyên, khe khẽ cất tiếng kêu.
Phương Nguyên nhìn thấy con chim nhỏ này, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Tứ tướng lôi linh... Chu tước!"
Suy ngẫm một lúc, con chim tước nho nhỏ này dần dần biến mất khỏi lòng bàn tay hắn.
Phương Nguyên thì thở dài một hơi, rồi giơ một ngón tay lên.
Cách hắn mười trượng về phía trước có một tảng đá cao gần bằng một người. Đầu ngón tay hắn bỗng xuất hiện một luồng sét màu đỏ sậm, bắn thẳng về tảng đá đó.
"Xèo..."
Tảng đá kia không bị đập nát, cũng không bị đốt rụi, mà trực tiếp tan chảy, biến thành một bãi nước bùn kỳ quặc, sau khi rơi xuống đất thì chậm rãi biến mất.
Trong lòng Phương Nguyên nhẹ nhõm hẳn, thở phào một hơi.
Hắn biết mình đã thành công!
Lợi dụng cuộn thánh chỉ này, hắn đã thành công dẫn năng lượng từ Thiên Ngoại Lôi Thạch vào trong cơ thể mình, xây nên lôi hồ, sau đó thừa thắng xông lên, hắn dung hợp năng lượng hỏa đạo của ngũ hành Trúc Cơ trong cơ thể mình với lực lôi điện, tu luyện ra một con Tứ Tướng Lôi Linh...
Đây cũng là đạo lôi dẫn đầu tiên trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!
Sau này nếu hắn có thể tiếp tục tu luyện thì dần dần ba năng lượng kim, mộc, thủy trong cơ thể kết hợp với thần lôi, cũng sẽ tu luyện ra ba con Lôi Linh khác. Như vậy Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn cũng coi như có chút thành tựu, mà sau khi đột phá xiềng xích, tu luyện xong đạo lôi dẫn cuối cùng trong Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì công pháp của hắn có thể đại thành, cũng trực tiếp kết thành Kim Đan...
"Ta chỉ là Bán Bộ Thiên Đạo, còn kém một chút so với Thiên Đạo Trúc Cơ chân chính!"
"Nhưng ngoài Bán Bộ Thiên Đạo ra thì còn có Ngũ Hành Trúc Cơ, mạnh hơn rất nhiều Thiên Đạo khác!"
"Tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, kết hợp với pháp lực của bản thân, ai có thể đảm bảo ta sẽ không vượt qua được Thiên Đạo Trúc Cơ chân chính?"
Trong lòng nghĩ vậy, tâm thần Phương Nguyên cũng vững vàng hẳn lên, cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Hắn vốn có ngộ tính cao, sau khi bước được bước đầu tiên thì con đường tu hành sau này cũng lờ mờ rõ lên.
"Có bước đầu tiên này, các bước sau sẽ dễ đi hơn..."
Phương Nguyên thở hắn ra một hơi, nhìn thoáng qua viên Thiên Ngoại Lôi Thạch kia. Sau khi dẫn lực lôi điện ra ngoài, năng lượng trên nó đang chậm rãi giảm đi, nhưng vẫn còn thừa lại một chút. Phương Nguyên đắn đo giây lát, rồi rút Ma Ấn Kiếm ra...
Giờ phút này yêu ấn trên Ma Ấn Kiếm sáng tỏ vô cùng, hệt như một con mắt đang nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên cũng nhìn lại yêu ấn đó, nhàn nhạt nói: "Ngươi chính là đạo lôi dẫn thứ hai trong lôi pháp tu hành của ta!"