Trong lúc bay với tốc độ cao, Phương Nguyên đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy phía trước là một mảng núi rừng um tùm.
Vị trí của họ hiện đang ở khu vực Thập Vạn Man Sơn thuộc biên giới phía nam của Ô Trì Quốc, kể cả Hỏa Vân Lĩnh và núi Ngọc La đều là một phần của Thập Vạn Man Sơn. Nhưng chúng nằm sát biên giới chứ không tiến sâu vào trong như họ lúc này. Nơi đây rất hiếm dấu chân người, yêu thú tụ tập thành bầy, nhưng cũng có các tiên môn lớn nhỏ tọa lạc ở giữa núi rừng, nhưng ẩn nấp không thấy/
Phương Nguyên biết nếu mình trực tiếp chạy ra ngoài thì những tiên môn nhận được tin tức chắc chắn sẽ chặn đường.
Bởi vậy hắn dốc toàn lực bay về phía trước. Sau khi chạy được mấy canh giờ, thấy phía dưới có một hang núi bí ẩn, hắn liền cho ngân toa hạ xuống, chậm rãi đi về phía hang núi kia. Người còn chưa xuống đất, Phương Nguyên đã đánh ra tám cột cờ trận, chia ra cắm ở tám hướng của hang núi, sau đó bày ra các loại cấm chế. Trên bầu trời của hang động lóe lên từng tầng ánh sáng, khiến hang núi kia lập tức biến mất.
Không lâu sau, mấy đạo linh quang từ phương tây bay tới, lướt qua không trung, sau đó vạn vật lại rơi vào im ắng. Có lẽ là đám thị vệ kia đang liều mạng đuổi theo, chỉ có điều không ai biết Phương Nguyên hiện đang ở ngay dưới chân họ...
"Ê... ê!"
"Ôi...!"
Tiểu hoàng tử bị ép đứng trong hang núi, thấy trên không trung hiện lên mấy luồng ánh sáng, hưng phấn kêu ầm lên, trong lòng đầy chờ mong. Nhưng khi thấy những luồng ánh sáng ấy không dừng lại mà trực tiếp bay qua, thì y lại bất đắc dĩ than một tiếng.
"Không cần nhìn nữa, ta cũng từng bị người truy sát rồi, bởi vậy nên đã bỏ công sức ra nghiên cứu pháp trận ẩn nấp này. Pháp trận này chính là loại mà mấy năm nay ta nắm chắc nhất. Chúng ta trốn ở đây, dù là cao thủ cảnh giới Kim Đan cũng đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng phát hiện ra. Ngươi trông cậy vào mấy tiểu tiên môn ở Thập Vạn Man Sơn này cứu mình, thì chắc chắn là phải thất vọng thôi!"
Phương Nguyên liếc nhìn tiểu hoàng tử, vừa chậm rãi bố trí tụ linh trận trong hang núi, vừa nhàn nhạt nói:
"Tiền bối... không, đại ca... không, đại gia..."
Tiểu hoàng tử nói với vẻ mặt đưa đám: "Ngài đã chạy ra khỏi Hỏa Vân Lĩnh rồi, có thể thả ta đi được không? Dù sao ngài cũng có bản lĩnh như thế, có lẽ không ai ở Thập Vạn Man Sơn này có thể bắt được ngài. Hơn nữa ta đảm bảo sau khi trở về sẽ không cho người truy sát ngài nữa. Được chứ?"
Phương Nguyên cũng mỉm cười áy náy: "Thực ra ta cũng định sau khi trốn khỏi Hỏa Vân Lĩnh sẽ thả ngươi ra. Nhưng vừa rồi khi bắt được ngươi ta lại vô tình phát hiện ra một bí mật. Ta cần phải thí nghiệm một phen, nhìn xem kết quả thế nào rồi sẽ đưa ra quyết định!"
"Thí nghiệm gì?" Tiểu hoàng tử ngây người hỏi lại.
Phương Nguyên không đáp lại, giơ tay điểm một cái, một đạo pháp lực bắn lên người tiểu hoàng tử khiến y nhất thời không thể động đậy.
Sau đó Phương Nguyên bảo Quan Ngạo canh giữ và làm hộ pháp cho mình, rồi ngồi khoanh chân giữa tụ linh trận, lật bàn tay ra, bên trong đã xuất hiện một vật. Đó chính là thánh chỉ mà hắn đã đoạt lấy từ tay tiểu hoàng tử, hắn đặt nó ở vị trí quan khiếu của tụ linh trận. Tiếp đó hắn lấy khối Thiên Ngoại Lôi Thạch lấy được từ Hỏa Vân Lĩnh, đặt vào giữa tâm trận!
Lúc này, hắn cũng nhớ lại cảm giác khi vừa nhìn thấy thánh chỉ.
Thánh chỉ này không phải là pháp bảo thực sự, uy lực có hạn, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nó, Phương Nguyên lại có một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Năng lượng lôi tính của đạo cơ trong người hắn dường như bị khắc chế. Giống như người tu luyện năng lượng hỏa tính nhìn thấy năng lực thủy tính vậy, sẽ bát giác cảm thấy bài xích, đây cũng là do sự tương sinh tương khắc giữa các năng lượng gây ra...
Mà điều đó cũng khiến vấn đề mà Phương Nguyên suy nghĩ đã lâu đột nhiên có đáp án.
Lúc trước hắn vẫn luôn đi tìm một thứ sức mạnh có thể áp chế được Thiên Ngoại Lôi Thạch, để mình yên tâm luyện hóa nguyên liệu. Nhưng thí nghiệm rất nhiều lần vẫn không khiến hắn hài lòng, cho đến khi hắn nhìn thấy cuộn thánh chỉ này, thì bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt...
"Thiên đạo ở trên cao, nuôi dưỡng vạn vật, lòng người lại ảnh hưởng đến thiên đạo..."
"Kim Đan của ta chưa thành, tâm thần không mạnh, không thể nào khống chế được năng lượng lôi tính, chỉ đành mượn ngoại vật..."
"Hoàng quyền chính là thứ do lòng người ngưng tụ lại, cũng là nơi có tâm niệm mạnh nhất!"
"Mà trên cuộn thánh chỉ này có tâm niệm của toàn bộ người trong một đất nước, có thể giúp ta áp chế năng lượng của lôi thạch!"
Đủ loại suy nghĩ bay lượn trong đầu Phương Nguyên, lòng hắn ổn định lại, nghịch chuyển pháp trận tụ linh.
Tụ linh trận vốn để thu hút linh khí xung quanh tập trung lại đây, tiện cho việc tu hành. Nhưng hiện giờ Phương Nguyên nghịch chuyển tụ linh trận, khiến cho năng lượng lôi tính trong Thiên Ngoại Lôi Thạch ở trung tâm trận đều bị dẫn ra ngoài. Dùng mắt thường có thể thấy được từng luồng sét to bằng cánh tay lóe ra khỏi lôi thạch, ánh sáng chói lòa đôi mắt, khí tức bức người, dường như mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả, nghiền nát mọi thứ!
Nhưng năng lượng sấm sét khủng khiếp này trước khi bạo phát ra ngoài lại thông qua sự dẫn dắt của tụ linh trận tập trung hết về phía cuộn thánh chỉ. Không cần Phương Nguyên kích hoạt, đã thấy hình rồng màu vàng kim từ trên thánh chỉ bay ra, quấn chặt lấy năng lượng sấm sét kia, dần dần áp chế chúng, tia sét đang to bằng cánh tay dần hóa thành cỡ bằng ngón tay.
"Quả nhiên là hữu dụng..."
Phương Nguyên thầm mừng rỡ, hít sâu mấy hơi.
Mười ngón tay hắn đặt trước ngực mở ra như đóa hoa sen, bắt liên tiếp mấy pháp ấn.
Năng lực sấm sét kia lập tức bị pháp ấn dẫn dắt từ từ chuyển về phía Phương Nguyên, sau đó bị hắn nuốt hết!
Chỉ một chốc lát như vậy, cả người Phương Nguyên chấn động mạnh, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng kiên định, trong lòng tụng một tiếng: "Ích lôi hồ, chưởng thiên ý..."
Luồng sấm sét kia chảy đến gần đạo cơ của hắn. Sau khi nó dung nhập vào đạo cơ thì toàn thân Phương Nguyên tỏa ra ánh chớp mỏng manh, như đang phóng thích ra một tầng thần quang.
Tiểu hoàng tử ở cách đó không xa, miệng không thể nói, người không thể động đậy nhìn thấy toàn bộ cảnh ấy, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
"Không ngờ trận sư này lại là Thiên đạo Trúc Cơ."
Tu vi của vị tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc này không cao, nhưng rất có mắt nhìn.