"Gào..."
Cuộn thánh chỉ dường như cảm nhận được uy nghiêm tỏa ra từ pháp bảo, một bóng rồng vàng từ trong chui ra, bay đến đón đầu con quạ kia. Hai ảo ảnh đụng vào nhau, giao đấu không dứt, con quạ dựa sức mạnh đến từ băng giá lại không thể thắng được.
Song, nhân cơ hội này, Phương Nguyên lắc người, xông đến gần, giơ tay xách tiểu hoàng tử lên không trung.
Trong chớp mắt tiểu hoàng tử bị Phương Nguyên xách lên, hình rồng vàng kia liền nhạt đi, bay trở về thánh chỉ, sau đó cuộn thánh chỉ rơi xuống đất. Phương Nguyên cũng luận lợi bắt được thánh chỉ, nhét vào trong ngực mình.
Tuy thánh chỉ có thần tính, nhưng dù sao cũng không linh hoạt bằng pháp bảo.
Thấy tiểu hoàng tử gặp nạn, nó sẽ chủ động hiện thân đón địch, nhưng Phương Nguyên dùng quạt Lam Nha Bảo, dụ thần tính của nó ra ngoài, để chớp thời cơ bắt lấy tiểu hoàng tử. Từ đó nó cũng mất đi khả năng bảo vệ chủ, biến trở lại thành một cuộn vải vàng bình thường.
Đối với người ngoài mà nói, thậm chí còn không chú ý thấy Phương Nguyên có hứng thú với thánh chỉ, chỉ há hốc mồm nhìn.
Đường đường là tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc hôm nay lại giống hệt một con khỉ bị Phương Nguyên xách trong tay.
Nhất thời họ vừa sợ vừa giận, muốn xông lại cứu người, nhưng sợ ném chuột vỡ đồ, nên đành phải đứng im tại chỗ như thể trúng định thân pháp.
"Ngươi... ngươi thật to gan, mau thả tiểu hoàng tử ra!"
"Ngươi có biết làm hại đến hoàng tộc là tội tru di cửu tộc không?"
Đám hộ vệ của tiểu hoàng tử nhao nhao hét lên, nhưng chẳng ai có dũng khí cứu y.
Phương Nguyên đương nhiên chẳng thèm quan tâm những người này, liếc nhìn tiểu hoàng tử trong tay đang tròn xoe con mắt, nói: "Ta tử tế xin lỗi ngươi, ngươi lại không muốn. Vậy thì đành phải mượn ngươi làm con tin, đảm bảo hai chúng ta rời khỏi nơi này rồi tính..."
Tiểu hoàng tử cầu xin: "Có thể thả ta xuống trước không, làm thế này mất mặt quá..."
Phương Nguyên mỉm cười, thả y xuống, nhưng bàn tay lại đặt lên đỉnh đầu y, ánh mắt quét về bốn phía.
"Tránh ra!"
Hắn quát một tiếng, âm thanh vang vọng khắp bốn phương, khiến toàn bộ Hỏa Vân Lĩnh rơi vào sự tĩnh mịch.
Ai nấy đều do dự, nhưng không dám manh động.
"Tiểu hoàng tử của các ngươi đã rơi vào tay ta, ai dám cản đường thì ta sẽ cho hắn một đao!"
"Các ngươi tốt nhất là để đệ tử Hỏa Vân Lĩnh tự đông giải tán, các ngươi muốn làm khó họ thì tùy. Nhưng nếu ta biết bất cứ một đệ tử Hỏa Vân Lĩnh nào bị thương, thì cũng sẽ chém một đao tương tự như thế lên người tiểu hoàng tử của các ngươi. Tổng cộng cùng lắm là mấy trăm nhát đao, chắc là không chết được..."
Tiểu hoàng tử vội vàng kêu to: "Chết đấy, một đao là chết rồi..."
Phương Nguyên cười, vừa cho pháp lực cuốn lấy tiểu hoàng tử, vừa giơ tay gọi một ngân toa ra, lao xuống đón Quan Ngạo. Sau đó ba người hóa thành một luồng sáng, xông thẳng ra ngoài Hỏa Vân Lĩnh. Những người đang canh giữ kia đương nhiên không ai cam lòng thả hắn đi, thậm chí có người còn định thử đuổi theo, vừa gọi pháp bảo ra ngăn cản thì Phương Nguyên đã lôi tiểu hoàng tử ra chắn phía trước.
"Ê, ê, mau tránh ra..."
Tiểu hoàng tử sợ hãi kêu to, mặt tái mét, tay chân khua loạn.
Những người cản trước mặt sao dám đả thương y, trong lòng dù có uất hận đến đâu cũng phải lắc người tránh ra.
Phương Nguyên thì trực tiếp lao ra khỏi Hỏa Vân Lĩnh, ngân toa như điện, xuyên thẳng vào bầu trời đêm phía xa.
Mà người của Cự Giao Môn cùng các tỳ thiếp đều không cam tâm, liều mạng đuổi theo sau hắn.
Nhưng bọn họ đều phải bó tay vì ngân toa của Phương Nguyên bay với tốc độ quá nhanh. Dù họ có liều mạng đuổi theo, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân toa càng lúc càng xa, biến mất trong bóng tối.
"Ê, đại ca, nhìn tuổi huynh cũng không còn nhỏ, sao làm việc lại manh động như vậy..."
"Chúng ta mới cãi cọ hai câu, sao huynh đã bắt luôn ta rồi?"
"Chúng ta đang ở trong biên giới của Ô Trì Quốc, bốn phương đều có phiên trấn, do tám đại tướng quân canh giữ. Thậm chí tất cả các tiên môn lớn nhỏ trong Ô Trì Quốc chỉ cần nghe nói ta đang ở trong tay ngươi đều sẽ lao tới liều mạng với ngươi. Ngươi làm vậy chẳng phải đang tự chuốc phiền toái cho mình sao?"
"Trốn không thoát đâu, mau đưa ta trở về, cùng lắm thì ta không bắt ngươi bồi thường nữa."
Tiểu hoàng tử ở trên ngân toa, bị Phương Nguyên áp chế, nhưng miệng lại không ngoan ngoãn, cứ một lát lại kêu lên.
"Cũng bởi vì đắc tội hoàng thất Ô Trì Quốc rất phiền phức cho nên mới phải dẫn ngươi theo!"
Phương Nguyên bình tĩnh đáp: "Ngươi yên tĩnh chút, sau khi ta rời khỏi Ô Trì Quốc sẽ thả ngươi về!"
Tiểu hoàng tử ngây ra rồi bỗng hét lên: "Không được, ta còn có việc..."
Phương Nguyên đưa tay ấn đầu hắn xuống.
Tiểu hoàng tử sợ phát khóc đến nơi: "Vừa rồi ngươi còn nói là không muốn gây sự, không phải sẽ giết ta thật đấy chứ?"
"Không tin thì cứ thử xem!"
Phương Nguyên lạnh lùng nói: "Không muốn gây chuyện và sợ phiền phức không phải là một đạo lý!"