"Gì cơ?"
Nghe Phương Nguyên nói thế, tiểu hoàng tử nghệt mặt ra, có chút không hiểu lắm.
Mà Phương Nguyên còn nghiêm túc giải thích: "Ta không nên giết tướng quân của Ô Trì Quốc các ngươi, cho nên muốn xin lỗi ngươi. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể hiểu được, với cục diện lúc đó, chúng ta không có lựa chọn nào khác cả. Vị tướng quân này của các ngươi quá bá đạo, vừa ra tay là muốn cướp mạng của chúng ta. Chúng ta cũng là bị ép phải đánh trả, nên mới giết hắn, nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta cũng không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được, cho nên ta xin lỗi ngươi. Nếu cần thì ta sẽ bồi thương một chút cho các ngươi."
Tiểu hoàng tử càng nghe càng dở khóc dở cười: "Ngươi thật sự đang giải thích chuyện đó với ta đấy à?"
Phương Nguyên rất nghiêm túc đáp: "Ta thật sự không muốn gây chuyện!"
Trên mặt tiểu hoàng tử dần dần lộ ra ý cười kỳ quặc, sau đó y thở dài một tiếng, ném ánh mắt bất đắc dĩ về phía tì thiếp bên cạnh, rồi lại quay đầu nhìn Phương Nguyên: "Nếu lời xin lỗi mà hữu dụng thì còn cần luật pháp làm gì?"
Sắc mặt Phương Nguyên không dễ nhìn lắm, hỏi lại: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Ánh mắt tiểu hoàng tử quét qua đủ loại đại trận trên Hỏa Vân Lĩnh, thấp giọng cười nói: "Thế này đi, ngươi cũng đã nói xin lỗi rồi, ta cũng không tiện bắt ngươi đền mạng nữa. Nhưng ngươi đã giết tướng quân đắc lực nhất của ta, thì cũng phải đền cho ta một người. Thấy trình độ trận thuật nhất đạo của ngươi cũng không tệ, vừa vặn ta có một chuyện muốn làm, cần dùng đến ngươi. Ngươi đi theo ta, thế nào?"
Phương Nguyên đương nhiên sẽ không liều lĩnh đi theo y như thế, lắc đầu nói: "Ta còn có việc của mình!"
Tiểu hoàng tử nhíu mày: "Ngươi nói cứ như bản thân còn có đường lựa chọn vậy..."
Nói xong, y lười nhác tựa lên lưng ghế.
Trong nháy mắt ấy, có một tỳ thiếp lớn tuổi ở trên tiên đài bỗng vỗ tay một cái. Những nữ tử trông có vẻ biếng nhác kia đột nhiên giữa trán đều nổi sát khí, ào ào nhảy xuống khỏi tiên đài, chia ra bốn phương tám hướng. Trên đỉnh đầu các nàng đều gọi ra phi kiếm, kiếm quang trùng trùng lóe lên, thủ vững bốn khu vực quanh núi.
Hóa ra những tỳ nữ này đều là thị vệ có tu vi trong người!
"Mau... mau viện trợ cho tiểu điện hạ!
Đám người Cự Giao Môn ở hướng khác cũng giật mình, theo một tiếng hô hào đều xông hết lên trên núi.
Môn chủ Cự Giao Môn và hai lão giả Thiên Xu Môn thì nhảy lên giữa không trung, canh giữ bên cạnh người tiểu hoàng tử.
Nhất thời bốn phương tám hướng đều bùng lên sát khí, vây chặt lấy Phương Nguyên.
Tiểu hoàng tử cười nói: "Bây giờ còn cảm thấy mình sẽ dễ dàng rời khỏi đây nữa không?"
Phương Nguyên vẫn bình tĩnh như không, chỉ quay đầu nhìn xung quanh. Đám tỳ thiếp của tiểu hoàng tử kia đã vây chặt bốn phía, còn đệ tử Cự Giao Môn lại canh giữ ở phía ngoài, khiến Hỏa Vân Lĩnh như bị nhốt trong tường đồng vách sắt, trước sau tổng cộng mấy trăm người, Trúc Cơ cũng hơn mười vị, ai dám xem nhẹ?
"Phương tiểu ca, ta bảo hộ cho huynh đánh ra ngoài!"
Quan Ngạo cảm nhận được sát khí từ xung quanh truyền đến, nghiến răng một cái, giơ đại đao lên.
Phương Nguyên giơ tay lên ý bảo hắn ta đừng manh động, rồi nhìn về phía tiểu hoàng tử, cau mày nói: "Điện hạ, ta thực sự không muốn gây sự, giết hộ vệ của ngươi cứ coi như là lỗi của ta, ta sẽ đền ngươi hai nghìn linh tinh. Ngươi giơ cao đánh khẽ, thả ta ra được không?"
"Ngươi muốn dùng linh tinh để mua chuộc một vị hoàng tử?"
Tiểu hoàng tử trợn tròn mắt, bật cười nói: "Đừng có đùa, ngoan ngoãn kí huyết khế, đi theo ta..."
Y vừa dứt lời, con ngươi Phương Nguyên đột nhiên co lại, hắn thấp giọng quát: "Vậy thì xin đắc tội!"
Khi nói câu đó, ánh mắt hắn nhìn chẳng vào tiểu hoàng tử trên tiên đài, sau đó xung quanh người đột nhiên tỏa ra một luồng cuồng phong, khí thế lập tức tăng vọt, như lao thẳng tới mây xanh.
"Không ổn..."
Ngự Thần Long môn chủ Cự Giao Môn hốt hoảng, nhìn chằm chằm Phương Nguyên với vẻ gấp gáp.
Nhưng chỉ trong tích tắc ấy, Phương Nguyên đã rút kiếm ra, cả người như tia chớp xé rách hư không.
Xung quanh tiên đài có rất nhiều hộ vệ, cũng không thiếu cao thủ cảnh giới Trúc Cơ, việc bảo vệ tiểu hoàng tử dùng mấy từ ba vòng trong ba vòng ngoài cũng không đủ để hình dung. Nhưng mấu chốt là Phương Nguyên lao tới quá nhanh...
Vượt xa khỏi sự hiểu biết của họ về tốc độ mà một tu sĩ Trúc Cơ nên có!
Thần niệm của họ đã nhận ra Phương Nguyên muốn tấn công, nhưng tâm trạng căng thẳng, không phản ứng kịp!
Ánh sáng lóe ra từ Ma Ấn Kiếm hệt như tia sét, lướt thẳng lên tiên đài, chém về phía tiểu hoàng tử.
"Mẫu hậu của ta..."
Tiểu hoàng tử cũng không ngờ kiếm của Phương Nguyên lại có thế tiến công nhanh như vậy, dường như bất chấp cả khoảng cách mười mấy trượng giữa hai người, chớp mắt đã cảm thấy hàn khí đập vào mặt, sát khí chui vào tim, cả người run rẩy vì sợ. Y hét lên một tiếng, ôm đầu lăn xuống gầm ghế.
Đúng lúc đó, dường như cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp tỏa ra từ thân kiếm của Phương Nguyên, trong túi đeo trên thắt lưng tiểu hoàng tử đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng, một cuộn vải vàng bay thẳng ra ngoài, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra uy nghiêm vô tận, đỡ lấy thế kiếm của ohng.
"Đây là... thánh chỉ?"
Kiếm này của Phương Nguyên bị cản lại, cả người hắn như bị chấn động, khựng lại tại chỗ. Trong thoáng chốc đó, hắn rõ ràng cảm nhận được đạo cơ trong người mình khẽ dao động, dường như bị thứ gì đó ảnh hưởng đến. Cũng nhờ điều đó đầu óc hắn lập tức nghĩ thông suốt một vấn đề...
"Ha ha..."
Phương Nguyên bỗng phá lên cười, cả người vọt lên không trung, trong tay chợt xuất hiện một chiếc quạt lông. Đây chính là một trong những pháp bảo Phương Nguyên lấy được từ tay của yêu ma thành Nam Hoang, lần đầu tiên thi triển nó. Hắn rót pháp lực vào quạt, sau đó dùng sức quạt một phát, tất cả các hoa văn trên thân quạt đều sáng lên, từ bên trong bay ra một con quạ màu xanh lam, lao thẳng đến cuộn thánh chỉ kia...
Khi con quạ màu xanh lam lướt tới, nhiệt độ trên cả tiên đài đều chợt giảm xuống, kết thành một lớp băng mỏng.