Đại Kiếp Chủ

Chương 419: Tiểu hoàng tử của ô trì quốc (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nói trắng ra là, đối với tiên môn mà nói, có hai vấn đề quan trọng nhất, thứ nhất là tài nguyện, thứ hai là truyền thừa.

Tài nguyên thì Hỏa Vân Lĩnh có, nhưng truyền thừa thì không nhiều lắm. Những công pháp truyền thừa qua các thời đại Hỏa Vân Lĩnh họ đều chỉ là huyền pháp cấp thấp, đây cũng chính là nguyên nhân mà Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão không phải là đối thủ của Dạ hộ pháp kia. Tuy bàn về tu vi, căn cơ và pháp lực, họ không thua kém bao nhiêu so với Dạ hộ pháp, nhưng công pháp tu luyện lại cách một trời một vực, bởi vậy một khi giao chiến là bị áp chế ngay...

Cho dù là Trúc Cơ thì cũng chỉ cung cấp khởi điểm cho căn cơ mà thôi. Khi còn trẻ, Lý trưởng lão từng chiếm được cơ hội tam mạch Trúc Cơ, có thể so sánh với đệ tử nòng cốt của tiên môn chân chính như Thanh Dương Tông, nhưng bởi vì không có công pháp tu luyện thích hợp, nên đến giờ khi gặp phải đối thủ thì vẫn thi triển pháp thuật của cảnh giới Luyện Khí, vậy thì làm sao là đối thủ của Dạ hộ pháp được?

Dù sao thứ đáng giá nhất trong giới tu hành vẫn là văn hóa!

Mà ngọc sách Phương Nguyên cho họ cũng là tâm pháp được thôi diễn từ một quyển bút ký tu luyện cất giữ trong túi càn khôn của đệ tử Thượng Thanh Sơn, tuy đơn giản nhưng thực lực lại không yếu. Thứ này vốn được chuẩn bị cho Quan Ngạo, nhưng hiện giờ Phương Nguyên thấy sau khi Trúc Cơ, căn cơ của hắn ta hùng hậu còn hơn cả tưởng tượng của mình, công pháp này không thích hợp nữa, nên dứt khoát tặng lại cho Hỏa Vân Lĩnh coi như bồi thường!

Bất kể nói thế nào, Hứa Thanh Doanh cũng đã đỡ một nhát thương thay mình!

"Các ngươi... các ngươi có biết mình vừa giết ai không?"

Đúng vào lúc Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đang kích động thì sườn núi đột nhiên vang lên tiếng quát to.

Mọi người quay sang nhìn, thấy môn chủ Ngự Thần Long của Cự Giao Môn vừa bay lên núi, vừa hét ầm lên như phát điên.

Bên cạnh hắn có hai vị trận sư của Thiên Xu Môn đang ngây người nhìn lên núi.

"Vị kia..."

Ngự Thần Long nuốt nước miếng đánh ực, chật vật kêu lên: "Vị kia là người của tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc..."

"Uỳnh..."

Không đợi hắn nói hết câu, bỗng nhiên có một luồng khí cơ hùng hậu loáng thoáng lan tới giữa không trung.

Phương Nguyên khẽ sinh ra cảm ứng, ngẩng đầu lên, thấy giữa không trung chẳng biết từ lúc nào đã có một đám mây vàng kim ụp xuống.

Đám mây vàng kim kia đang bọc một tiên đài, giống như một con thuyền khổng lồ. Ở giữa tiên đài có đặt một chiếc ghế trạm ngọc, một thiếu niên tuổi tác không lớn đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo trên ghế, xung quanh có rất nhiều tì thiếp xinh đẹp, người đám chân cho y, người đút rượu cho y. Trên gương mặt lạnh lùng của y hiện lên vẻ hơi bất ngờ:

"Không ngờ Dạ hộ pháp cũng bị giết chết?"

Cự Giao Môn và hai lão giả Thiên Xu Môn kia thấy thế đồng thời quỳ sụp xuống đất không dậy nổi.

Ánh mắt thiếu niên kia liếc qua Hỏa Vân Lĩnh, rồi nhìn về phía hai lão giả Thiên Xu Môn: "Hắn chết như thế nào?"

Hai lão giả Thiên Xu Môn vội vàng bay lên tiên đài, dâng một cuộn ngọc giản lên, rồi chỉ vào Phương Nguyên nói gì đó.

"Trận sự này thực sự lợi hại như thế?"

Thiếu niên nghe xong, nhìn Phương Nguyên với vẻ như cười như không: "Ha ha, ngươi có biết giết chết người của ta sẽ bị tội gì không?"

Phương Nguyên bình thản đáp: "Là người của ngươi muốn giết ta trước, ta chỉ đánh trả mà thôi. Có tội gì?"

Thiếu niên kia nghe xong cười nhạt một tiếng, hỏi: "Vậy ngươi có biết ta là ai không?"

Một tì thiếp xinh đẹp ở bên cạnh nghe thấy, cười khanh khách tiếp lời: "Người thanh niên, ngươi phải nghe chõ kỹ, vị này chính là tiểu hoàng tử điện hạ của Ô Trì Quốc chúng ta. Vị mà ngươi vừa giết kia chính là hộ pháp của Ô Trì Quốc chúng ta, có quan vị trên người..."

"Tiểu hoàng tử Ô Trì Quốc?"

Nghe thấy những lời này, ánh mắt Hứa Thanh Doanh lộ ra vẻ hoảng sợ.

Rốt cuộc nàng đã biết Cự Giao Môn tìm chỗ dựa vững chắc ở đâu rồi.

Dù là Phương Nguyên, lúc này cũng không khỏi ngây người, có chút kinh ngạc. Hắn không hiểu lắm về các thế lực ở Ô Trì Quốc, nhưng có một điều mà hắn chắc chắn biết, đó là bất kể những thế lực này phân chia thế nào, nhưng thân là người kế thừa của quốc chủ Ô Trì Quốc thì chắc chắn là người mạnh nhất.

"Bởi vậy mới nói, ta không nói gì về ân oán thù hận trong giới tu hành với ngươi, ta chỉ đang hỏi ngươi..."

Tiểu hoàng tử kia hết sức hài lòng với phản ứng của người xung quanh, mỉm cười đắc ý, nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên: "Ngươi giết hộ pháp của Ô Trì Quốc ta, đó là làm trái luật pháp của Ô Trì Quốc. Ngươi thử nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?"

Xem ra chuyện có chút phiền phức rồi...

Im lặng một lát, Phương Nguyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn tiểu hoàng tử, ngập ngừng nói: "Hay là, ta xin lỗi ngươi nhé?"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)