Đại Kiếp Chủ

Chương 418: Tiểu hoàng tử của ô trì quốc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

"Lý trưởng lão, không... không phải ngài nói thực lực của trận sư rất yếu sao?"

Hỏa Vân Lĩnh đại chiến một hồi, đột nhiên kết thúc. Dạ hộ pháp vẫn tỏa ra uy thế hung dữ, nhưng lại bị trường thương của chính mình ghim trên vách đá, xương cốt cả người vỡ nát, đạo cơ bị hủy, dù chưa chết thì cũng hấp hối. Trên dưới Cự Giao Môn nhìn thấy cảnh đó, đều ngừng tay lại theo bản năng, ngơ ngác quay sang nhìn. Đệ tử Hỏa Vân Lĩnh lại càng thêm bất ngờ, ngây người nhìn về phía sau núi, giống như tất cả đều choáng váng trước cảnh tượng này. Mặc dù Hứa Thanh Doanh bị trọng thương, nhưng trong lòng cũng đầy nghi hoặc, hỏi Lý trưởng lão một câu với vẻ hơi mờ mịt.

Lý trưởng lão nuốt nước bọt, kinh ngạc nói: "Ta... ta làm sao mà nói ra được những lời đó?"

...

"Xoẹt..."

Mà lúc này, Phương Nguyên cũng không nhàn rỗi, thấy Dạ hộ pháp bị trường thương ghim lên vách núi, bóng rồng quấn quanh Quan Ngạo dường như cũng cảm ứng được, đột nhiên thoát khỏi Quan Ngạo, muốn bay vào trong thanh thiết thương kia, hắn lắc người, đi đến sát Quan Ngạo, một tay bắt quyết thần thông, một tay giữ lấy đuôi con rồng, phong ấn nó vào trong đại đao của Quan Ngạo.

Bóng rồng kia chính là chiến hồn, vốn không dễ dàng bị phong ấn như vậy, nhưng pháp lực của chủ nhân đã mất, mạng mỏng manh như tơ nhện, nó đã mất đi nguồn năng lượng, đương nhiên không thoát ra được, bị Phương Nguyên ép buộc phong ấn vào đại đao của Quan Ngạo, hóa thành một hình rồng nhàn nhạt!

"Phì!"

Quan Ngạo phun một ngụm nước bọt lên đao, cơn giận vẫn còn chưa tan hết.

Hiện giờ hắn ta đã thành công bước vào Trúc Cơ, thần lực lại một lần nữa tăng mạnh, đã đến trình độ khó có thể dùng lẽ thường để hình dung. Nhưng đối với pháp thuật thần thông thì hắn ta lại luôn có cảm giác bất lực. Ví dụ như chiến hồn này, vô hình vô chất, chỉ là một loại năng lượng, nhưng hắn ta lại bó tay không làm gì được nó. Trong thời gian ngắn chiến hồn này cũng không làm hại được hắn ta, hai bên chỉ giỏi dây dưa dần dần mài mòn sức lực của nhau.

Phương Nguyên quan sát từ trên xuống dưới Quan Ngạo, hài lòng vỗ vai hắn ta.

Quan Ngạo đúng là một quái thai không làm người ta thất vọng!

Lúc trước hắn phát hiện ra Quan Ngạo hấp thụ quá nhiều địa mạch hỏa khí, cần phải lập tức thay đổi cách thức sử dụng Trúc Cơ của hắn ta. Nhưng sau khi thay đổi, cách thức mới lại rất đơn giản, đó chính là cho Quan Ngạo tham gia vào các trận chiến ác liệt. Thông qua đại chiến, luyện hóa cũng như thả bớt địa mạch hỏa khí đáng sợ đang tràn ngập trong cơ thể mà hắn ta không chịu nổi ra ngoài...

Phương Nguyên vốn định tự mình sắm vai đối thủ, nhưng lại có người vừa khéo tự chạy đến cửa!

Ngay từ đầu, Phương Nguyên cũng định cho Quan Ngạo giao chiến mấy hiệp với vị Dạ hộ pháp kia, mượn sức mạnh của đối phương để áp chế hỏa khí, nhanh chóng kết thành đạo cơ. Nhưng không ngờ rằng thần lực của Quan Ngạo còn mạnh hơn hắn dự đoán rất nhiều, trong lúc Dạ hộ pháp còn chưa thi triển thần thông, Quan Ngạo đã dựa vào đại đao trong tay, trấn áp được đối phương, thậm chí còn chiếm thế thượng phong!

Có thể nói rằng, lúc cuối cùng Phương Nguyên dùng một chưởng khắc định cũng có công lao của hắn ta. Tuy vì đã nhìn thấu sơ hở của đối phương từ sớm, nhưng quan trọng hơn là Dạ hộ pháp kia đã bị Quan Ngạo chọc giận đến mức đầu óc quay cường, không đề phòng Phương Nguyên lắm...

Phương Nguyên cất bước đi về phía trước núi, thấy hai người Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão mặt đang trắng bệch như tờ giấy.

Hai người này đều bị thương khá nặng, đổi là người bình thường thì đã chết dăm ba bận rồi, nhưng lực sinh mạng của tu sĩ Trúc Cơ vốn mạnh mẽ, nên đối với hai người chỉ coi là bị thương nặng mà thôi, tính mạng không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận thì tương lai có thể hoàn toàn bình phục.

Song áp lực trong lòng hai người đó có lẽ còn hơn cả vết thương trên người.

Tuy một chưởng vừa rồi của Phương Nguyên xuất hiện trong chớp mắt, rồi lại đột ngột biến mất, nhưng hai người họ vẫn khó mà bỏ qua được. Rồi lại nghĩ đến chuyện lúc trước mình từng bày mưu hãm hại Phương Nguyên, nỗi hoảng hốt trong lòng hai người làm sao mà ít được?

Nhất là khi Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão nhìn thấy năm đạo tinh khí hiện lên với vẻ vô cùng diễm lệ sau lưng Phương Nguyên vừa rồi, thì họ càng sợ hết hồn, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán về thân phận của vị trận sư trẻ này, chỉ là không dám hỏi ra trước mặt Phương Nguyên mà thôi!

"Vừa rồi... ta không nói ra huynh..."

Trong lòng Hứa Thanh Doanh có vô vàn những điều muốn nói, nhưng sau khi lấy dũng khí mấy lần, lại chỉ nói được một câu như vậy.

Phương Nguyên nghe vậy cười nói: "Con người đều tiếc mạng, cục diện vừa rồi nếu cô có khai ra ta, ta cũng sẽ không trách cô!"

Hứa Thanh Doanh chợt cảm thấy ấm ức, còn ngâm ngẩm tức giận, nàng ngẩng đầu nhìn hắn: "Vừa rồi ta không nói ra huynh, chẳng phải vì điều gì khác, chỉ là trên người ta có cấm chế do huynh hạ xuống. Ta lo cho mạng của mình nên không dám nói!"

Phương Nguyên nhìn nàng, cười nói: "Cấm chế kia vốn là giả, lúc ấy ta chỉ chữa vết thương giúp cô thôi!"

Hứa Thanh Doanh sửng sốt, vẻ mặt chợt trở nên vô cùng phức tạp. Nàng cũng đã phát hiện ra sau khi Phương Nguyên độ một đạo pháp lực vào người mình, thì vết thương lập tức khá lên nhiều. Sau đó đạo pháp lực ấy biến thành vô hình, với tu vi của nàng mà lại không hề phát hiện ra chỗ mà đạo pháp lực ấy ẩn nấp. Nhưng nàng cho rằng ấn tượng đầu luôn đúng, cứ nghĩ rằng bởi vì pháp lực của đối phương quá kỳ dị, sau khi nhập vào tứ chi bách hài của mình sẽ không để mình phát hiện ra, cũng không có cách nào trục xuất ra được!

Hứa Thanh Doanh lại chưa từng nghĩ rằng vị trận sư trẻ tuổi này chỉ dọa mình mà thôi.

Nhất thời nàng cảm thấy chuyện này thật hoang đường, không hiểu sao trong lòng lại có chút vui vẻ.

Còn chưa kịp thoát ra khỏi tâm trạng phức tạp này, thì trước mặt nàng bỗng xuất hiện một thứ.

Hứa Thanh Doanh hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ lại thì thấy Phương Nguyên đưa một quyển ngọc sách rất mỏng ra. Nàng theo bản năng nhận lấy, thấy ngọc sách này không có tên, bên trong ghi lại rất nhiều tâm pháp tu luyện, bèn ngẩn người không hiểu.

Phương Nguyên giải thích: "Đây là tâm pháp tu luyện ta thôi diễn ra từ một quyển bút ký, vốn định để lại cho đồng bạn ta tu luyện. Nhưng hôm nay tặng lại cho Hỏa Vân Lĩnh các cô!"

Hứa Thanh Doanh mừng rỡ, hỏi: "Đây là công pháp gì?"

Phương Nguyên nói: "Ít nhất cũng có thể được tính là huyền giai trung phẩm, tốt hơn truyền thừa của Hỏa Vân Lĩnh các cô!"

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)