Đại Kiếp Chủ

Chương 417: Bản lĩnh bình thường (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Qua sự thúc dục bằng pháp lực của gã, băng châm trong không trung chợt lóe, bay về phía đại huyệt toàn thân tên cao to kia.

Mà đối mặt với nguy cơ rất nhỏ này, người cao to kia dường như hoàn toàn không phát hiện ra...

Nhưng một người khác lại phát hiện ra!

Trong sương mù xanh đen, xuất hiện một bóng người: "Không phải ngươi rất có bản lĩnh hay sao, cần gì phải sử dụng thần thông để bắt nạt một người vừa Trúc Cơ?"

Trong lúc nói chuyện, bóng người kia đã nâng lên một trận kỳ, nó rung động trên không trung, tản ra ánh sáng vàng nhạt.

Mà khi trận kỳ này xuất hiện, sương mù xanh đen vốn bao trùm động phủ kia đột nhiên khuếch tán ra xung quanh, hình thành từng cơn cuồng phong chỉ trong chốc lát đã bao quanh người đàn ông áo choàng đen và người cao to kia. Tất cả linh khí đều bị quấy tung lên, giống như một vùng loạn lưu, trong tình huống như vậy, băng châm mà người đàn ông áo choàng đen vừa mới hóa ra đương nhiên cũng tan biến ngay lập tức, biến mất trong không trung!

"Trận sư..."

Người đàn ông áo choàng đen âm thầm cắn răng, đã hận người mặc áo bào xanh tới cực điểm.

Chỉ là không đợi gã làm ra phản ứng gì, tiếng hổ gầm lại vang lên bên tai, lại một đao bổ tới.

Gã chỉ có thể cắn răng, lại xoay người, một thương tiếp nhận một đao kia.

Lần này, là gã bị đánh lui vài bước!

Sự kinh ngạc trong lòng gã, đã khó có thể diễn tả bằng từ ngữ.

"Nhanh... Nhanh tới giúp Dạ hộ pháp..."

Lúc này, ở dưới Hỏa Vân Lĩnh, sau khi Hứa Thanh Doanh bị thương, ghim mình trên vách đá, đại trận đã không có người liệu, đệ tử Cự Giao Môn cũng trốn thoát, đang ác chiến với đệ tử Hỏa Vân Lĩnh. Đã có mấy tên cao thủ cảnh giới Trúc Cơ vọt vào trong núi, thấy Dạ hộ pháp bị một người đàn ông cao to quấn vào ác đấu, thậm chí còn rơi xuống thế hạ phong, bọn họ đều kinh hãi không thôi.

Tất cả mọi người kêu to chạy tới, ném một đống pháp khí lên không trung.

"Các ngươi đều cút ngay cho ta!"

Dạ hộ pháp nghe thấy tiếng kêu to chung quanh, lại giống như bị vũ nhục, quát khẽ một tiếng.

Đồng thời, hai mắt gã trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Quan Ngạo lui lại mấy trượng.

Cùng lúc đó, gã cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên trường thương.

Trong chớp mắt đó, trên trường thương kia lại có ánh sáng phù văn sáng lên, toàn thân trường thương kia cũng rung lên theo, sau đó có một long ảnh hơi mờ giương nanh múa vuốt từ trong trường thương đó bay ra, đánh thẳng tới phía Quan Ngạo. Sự việc lần này tới đột ngột như vậy, ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ tới, thì Quan Ngạo sao có thể đề phòng được, hắn ta chỉ không cẩn thận một chút đã bị long ảnh kia quấn lại đại đao.

Mà Dạ hộ pháp thì nhân cơ hội đó bứt trở ra, lao thẳng về phía bóng người màu xanh đứng ngoài động phủ kia.

Cư nhiên bị người khác coi thành trợ lực để tu hành, đối với gã mà nói thật sự là một chuyện vô cùng nhục nhã, càng khó chịu hơn là ngay cả đám đệ tử phế vật của Cự Giao môn kia cũng cho rằng gã cần được giúp đỡ, thực sự khiến gã đã tức lại càng thêm tức...

Bởi vậy, chiến hồn gã nuôi hơn mười năm đã được gọi ra.

Tuy rằng chiến hồn này cởi bỏ phong ấn một lần thì ít nhất phải nuôi lại ba năm, nhưng gã mặc kệ.

Có trận sư kia nhìn chằm chằm, gã không thể thi triển thần thông, chỉ có thể mượn lực của chiến hồn!

Mà thừa cơ hội này, gã phải đánh chết trận sư kia!

Gã cảm giác được, người chân chính khó chơi không phải tên to con kia, trên thực tế, tên to con đó chỉ có được khí lực lớn kinh người, lại có thêm một tia khí thế hung ác, sẽ không bị sát khí của gã làm ảnh hưởng tâm thần mà thôi. Người chân chính cần đối phó chính là trận sư núp trong động phủ kia.

Nếu không phải hắn âm thầm xử lý, bản thân gã sao có thể bị tên to con kia áp chế.

"Cẩn thận đó..."

Trên vách núi trên tới một tiếng kêu sợ hãi đầy suy yếu.

Người chú ý một hồi đại chiến này không chỉ có đệ tử Cự Giao Môn, còn có người của Hỏa Vân Lĩnh.

Hai người bị trọng thương là Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão đã được các đệ tử nâng dậy, đứng xa xa nhìn một trận chiến này.

"Vù..."

Có thể thấy một thương này của Dạ hộ pháp cực kỳ tàn độc.

Hung uy đáng sợ, thương phong rít gào, như muốn xé tan thanh niên trận sư kia thành mảnh nhỏ. Mà thanh niên kia cư nhiên không né không tránh, giống như là sợ tới choáng váng, khiến bọn họ nhìn cũng thấy kinh hãi. Thực lực của trận sư vốn yếu là điều mọi người đều biết, nhưng ngươi vẫn có thể né tránh được mà...

... Chỉ là sự tình lúc sau lại phát triển không giống như tưởng tượng của bọn họ!

Mãi tới khi một thương kia tới sát người, Phương Nguyên mới đột nhiên hít vào một hơi, sau lưng tức thì có năm đạo tinh khí hiển hóa ra.

Năm đạo tinh khí kia giống như năm dải băng năm màu đón gió mà bay, phiêu đãng giữa hư không.

Sau đó, thân hình thanh niên trận sư kia hơi trầm xuống, vỗ ra một chưởng.

Tại khoảnh khắc đó, năm đạo tinh khí kia lóe sáng rồi ảm đạm, bởi vì tất cả pháp lực đã hóa vào trong một chưởng kia của hắn.

Mà trận thế chung quanh cũng đồng loạt chợt tắt, hóa thành một luồng sức mạnh thêm vào cho chưởng lực này.

Ầm ầm ầm!

Một chưởng này của hắn vỗ ra, ngay cả hư không dường như cũng bị hắn đánh ra một cái hố!

"Ngươi..."

Vị Dạ hộ pháp kia kinh hãi, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì đã bị chưởng lực hùng hồn kia đánh bay ra, từ đằng sau núi xuyên tới trước núi, đụng phải vách núi mà lúc trước Lý trưởng lão và Hứa Thanh Doanh bị ghim lên. Sức mạnh nặng như vậy khiến cho vách núi này bị đánh ra thành một hố hình người to tướng, đá vụn rơi lộn xộn, mà biểu cảm trên mặt gã thì là khiếp sợ xen lẫn nghi hoặc.

Gã há to mồm lại không nói ra được cái gì.

Chỉ bởi vì một chưởng kia đã đánh nát cốt cách toàn thân gã, làm vỡ cả đạo cơ của gã.

Hơn nữa, ngay cả trường thương của gã cũng bị đánh bay ngược lại, xuyên thẳng qua lồng ngực gã, ghim gã trên vách núi.

"Bản lĩnh bình thường!"

Người trận sư trẻ tuổi kia đứng thẳng lên, đưa ra đánh giá cuối cùng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)