Đại Kiếp Chủ

Chương 416: Bản lĩnh bình thường (1)

Chương Trước Chương Tiếp

"Chỉ với một câu này, thì ngươi nhất định phải chết!"

Nghe thấy từ sau núi truyền tới lời nói thản nhiên mang ý tứ khiêu khích... vị Dạ hộ pháp mặc áo choàng đen biến sắc.

Gã nhướn mày, sát khí trên người cũng dày đặc thêm một tầng, sau đó thân hình hắn đột nhiên chớp động, lướt ra phía sau núi, ánh mắt đảo qua nhìn thẳng vào một động phủ được sương xanh đen bao phủ. Trong ánh mắt gã tràn đầy sát cơ, thân hình nhảy dựng lên, trường thương trong lòng bàn tay lại ngưng tụ ra từng tầng từng tầng sát khí, giống như sóng triều, hung hăng ném về phía màn sương xanh đen kia!

Dường như gã muốn trực tiếp đâm nát cái động phủ, tính cả người trong động phủ kia thành bột phấn!

"Bụp..!"

Dường như cảm ứng được sát khí truyền tới bên ngoài động phủ, Quan Ngạo lập tức mở mắt.

Lúc này, hắn ta đã hấp thu xong địa khí hỏa mạch, chỉ là ánh lửa trên thân vẫn mạnh mẽ bức người, đây đúng là lúc hắn ta cần vận chuyển pháp lực, hóa luồng hỏa lực này thành tu vi cho bản thân. Nhưng rõ ràng hắn ta có chút không kiềm chế được, trong mắt dường như có sự hung ác do hỏa ý này đốt cháy ra, giống như một dã thú, gầm nhẹ nói: "Phương tiểu ca, ta... Ta muốn giết người!"

"Đi đi!"

Mặt Phương Nguyên không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Vừa lúc có người muốn chết!"

"Xào xạc!"

Quan Ngạo nghe xong mừng rỡ, ánh lửa trên người bùng lên, đưa ra một bàn tay to.

Một thanh trát đao to tướng được treo bên tường cách hắn ta không xa chủ động bay vào trong tay hắn ta.

Rầm!

Khoảnh khắc lấy được đao, Quan Ngạo trực tiếp phi thân lên, đánh vỡ động phủ bay ra ngoài.

Mà vào lúc này, lại đúng là lúc người đàn ông mặc áo choàng đen bên ngoài đang vung trường thương về phía động phủ. Một luồng gợn sóng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được lan tới mảnh sương xanh đen kia, lại chỉ nghe một tiếng ầm vang, màn sương tự động nổ tung trước, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn với ánh lửa kinh người vọt ra từ trong đó, cự đao trong tay hung hăng chém lên thân trường thương này!

"Đùng..."

Đao thương đụng nhau, tiếng nổ chấn động giữa núi.

Quan Ngạo toàn thân cháy sáng trực tiếp bị sức lực của một thương này kích bay ra ngoài, đụng lên vách núi phía sau lưng.

Vách núi bị hắn ta đâm vào như vậy lại nứt ra vô số khe hở, giống như một tấm mạng nhện.

"Ồ?"

Sau một kích kia, người đàn ông mặc áo choàng đen cũng choáng váng. Gã cảm thấy trên đao kia có một lực lớn kinh người, ngay cả sức lực một thương này của gã mà cũng có thể cản lại, đây đúng là một đao vô cùng bất phàm!

Gã có thể cảm giác được, trên thân người cao to tràn đầy ánh lửa kia, tu vi hình như còn chưa tính là Trúc Cơ.

Nhưng, trên đời này vì sao lại có đệ tử Luyện Khí Cảnh tiếp được một thương này của gã chứ?

"Grao..."

Ý niệm này mới vừa hiện lên trong đầu, gã đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Người đàn ông vạm vỡ vừa mới bị gã đánh bay, cư nhiên lại gầm lên một tiếng như hổ mà lao tới.

Một thương của gã, thế mà lại không đánh chết hắn ta?

Người đàn ông áo choàng đen cảm thấy giận dữ, hai tay rung lên, lại vung một thương qua.

Rầm!

Một thương này lại đánh bay đại hán to con kia ra ngoài, nhưng lần này hắn ta chỉ lui lại hơn mười trượng!

Sau khi lui lại, hắn ta liền thu nhỏ thân hình, ánh lửa trên người thế mà cũng lại thu nhỏ theo vài phần.

Giống như người kia dựa vào lực một thương này của gã, mà khiến cho hỏa ý kinh người kia thu vào trong cơ thể.

"Muốn chết!"

Ánh mắt người đàn ông áo choàng đen trở nên âm lãnh, gã nhận ra tên cao to này là muốn mượn sức mạnh của gã để tu luyện, trong lòng lập tức lạnh lẽo. Hơn nữa gã dù sao cũng là tu vi Trúc Cơ tầng bốn, càng mấu chốt hơn là gã xuất thân từ sa trường, rất tự tin vào một thân võ pháp của mình, thế mà lúc này lại bị tên cao to mới có nửa bước Trúc Cơ này tiếp được hai thương, trong lòng đã sớm nổi giận!

"Viu!"

Người cao to kia lại lao tới nữa, từ trên cao chém xuống một đao.

Cho tới lúc này, người đàn ông áo choàng đen mới phát hiện, vóc dáng của gã đã xem như rất cao lớn, nhưng tên trước mắt này vậy mà còn cao lớn hơn cả gã, ở cự ly gần còn tạo cho gã một loại cảm giác áp bách. Chuyện này đối với gã mà nói, thật sự hiếm gặp...

"Cút ngay cho ta!"

Gã gào lên một cách điên cuồng, trường thương như rồng quấy trong hư không, hung hăng giết về phía trước.

Đao thương lại một lần nữa đụng vào nhau!

Ngoài dự đoán của mọi người, lần này tên cao to kia không lui lại nữa, mà đứng vững tại chỗ.

Nhưng người đàn ông khoác áo choàng đen lại tê rần cả hai tay, chậm rãi lui ra sau từng bước một.

"Ngươi... Ngươi là quái vật gì?"

Ánh mắt người đàn ông áo choàng đen có chút thay đổi, nhìn tên cao to giống như nhìn thấy quỷ.

"Khà khà.."

Tên cao to nhếch miệng cười, dường như lần này cuối cùng không bị đẩy lui nữa làm cho hắn ta có chút đắc ý.

Ánh lửa quanh thân hắn ta lúc này đã thu hồi khá nhiều vào trong cơ thể, chỉ còn dư lại hơn ba thước bên ngoài.

Nhưng cười thì cười, hắn ta vẫn tràn đầy một thân hung uy, lại vung đao chém tới lần nữa.

"Hừ!"

Người áo choàng đen không muốn cho hắn ta mượn lựa nữa, con đường tu luyện của gã khác với người ngoài, tu ra được một thân thần lực, gặp địch nhân bình thường đương nhiên có thể dốc hết sức trấn áp, đánh xong thì thôi, nhưng lần này gã lại gặp phải quái thai như vậy, còn biết biến đổi chiêu thức. Thân hình gã chợt lóe sang bên cạnh, trốn thoát một đao này, tay trái cũng đã âm thầm tạo một đạo pháp ấn...

"Bụp bụp bụp."

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)