Thế nhưng Dạ hộ pháp đó nhìn thấy, vẻ mặt lại chỉ lạnh lùng, trong phút chốc giẫm một bước về phía trước, làm như không thấy con Hỏa Long kia. Thẳng đến khi Hỏa Long tới gần người, mới kéo áo choàng máu đen phía sau ra khua trước người, trực tiếp che lấp con Hỏa Long đó. Mà trường thương của y thì lại rung lên, trong hư không xuất hiện những gợn sóng hình tròn, mũi thương xuyên qua từ trong gợn sóng, nhắm vào vị trí ngực của Lý trưởng lão ở phía xa xa!
Trong lòng Lý trưởng lão cũng cả kinh, vỗ hai tay một cái, mặt đất lập tức dâng lên vài bức tường đá.
Mà một thương đó phóng tới lại có sức mạnh phi thường, mấy bức tường đá lập tức sụp đổ, và mũi thương đó vẫn phóng thẳng tới.
Khoảng cách đến ngực của Lý trưởng lão còn chưa đầy ba thước!
“Lùi lại!
Mấy vị trưởng lão khác của Hỏa Vân Lĩnh đều vừa sợ vừa giận, tất cả cùng xông lên.
Thế nhưng người đàn ông mặc áo choàng đen đó lại vung trường thương, cơ thể giống như ma quỷ, áo choàng mở rộng ra ngoài, ánh lửa chợt bùng lên. Chính là con Hỏa Long vừa mới bị tấm áo choàng che lại kia, lúc này nó lại bị ném ra. Mấy vị trưởng lão đó không kịp đề phòng, chỉ đành liều mạng đỡ. Nhưng bên trong con Hỏa Long đó lại hàm chứa một thân pháp lực của Lý trưởng lão, làm sao bọn họ có thể đỡ được, tất cả đều trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi…
Mà người đàn ông áo đen đó thì vẫn tiếp tục tiến về phía trước, trường thương vẫn vững vàng chĩa ỉ vào ngực của Lý trưởng lão.
Hứa Thanh Doanh thấy thế thì kinh hãi, vội vàng khởi động trận quang đến chặn người đàn ông kia. Nhưng Lý trưởng lão lại đang chắn phía trước người đó, muốn thôi động trận quang qua đó, trừ khi trực tiếp kéo theo Lý trưởng lão cùng bị xé nát. Trong lúc thầm do dự như vậy, thời cơ cũng đã trôi qua mất…
Vù!
Cuối cùng Lý trưởng lão cũng lùi về, sau lưng đụng vào dốc đá, chật vật vô cùng, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu.
Lão nhìn bộ dáng của người đàn ông áo đen đó, trong lòng đã hoảng sợ tột cùng.
Lão cảm giác được tu vi của đối phương thực ra cũng không cao đến mức độ có thể áp chế được mình, cùng lắm là Trúc Cơ trung cảnh giống minh mà thôi. Hơn nữa từ khi lên núi, hắn vẫn chưa hề thi triển pháp thuật nào, không biết là mấy mạch Trúc Cơ nữa. Nhưng chỉ riêng sức mạnh đã lớn đến kinh người. Chiếc áo choàng đen đó cũng vô cùng kỳ quái, vậy mà lại có thể khiến mình suýt chữa nữa thì mất mạng dưới thương của đối phương trong lúc bất cẩn.
Vù…
Một bóng người màu đen xông thẳng vào trong đại trận tầng thứ ba, áo choàng màu đen mở ra giữa không trung, rồi từ từ hạ xuống.
Khi hai chân chạm xuống mặt đất, người đàn ông áo đen đó lạnh lùng nói: “Thiên ngoại lôi thạch đang ở đâu?
Hứa Thanh Doanh kinh hãi, nhìn sát khí trên người hắn, ngay cả Lý trưởng lão cũng không đấu nổi với hắn một hiệp, nên nàng hoàn toàn không dám ra tay.
Mà khi nghe được lời nói của người đàn ông đó, trong lòng nàng lại càng hoang mang và nghi ngờ.
Chuyện thiên ngoại lôi thạch vẫn luôn là một bí mật ở Hỏa Vân Lĩnh, chỉ có cha con bọn họ biết, ngay cả Lý trưởng lão cũng không biết. Mãi đến khi Hỏa Vân Lĩnh bị Phương Nguyên làm khó, nàng mới bất đắc dĩ nói ra trước mặt người khác, nhưng làm sao người đàn ông này lại biết được?
“Ở...
Nàng định nói ra theo bản năng.
Nhưng nói được một nửa thì lại do dự…
Một vị trận sư phía sau núi kia đã đặc biệt căn dặn không được để người khác tới quấy rầy hắn, thiết nghĩ hắn đã tiến hành đến thời điểm mấu chốt. Người tu hành đều biết, nếu để người khác quấy rầy khi đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt, thì ít nhất cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, kết quả là tu vi bị tổn hại rất lớn...
Nếu lúc này mình bảo vị trận sư trẻ đó tới, vậy chẳng phải là hại chết hắn hay sao?
“Hừ!
Người đàn ông mặc áo choàng đen đột nhiên tiến lên một bước, rồi vung một thương về phía Hứa Thanh Doanh.
“Vù!
Đối mặt với sát khí trên một thương đó, Hứa Thanh Doanh cả kinh, vội vàng dùng một lá chắn màu xanh.
Nhưng sức mạnh trên mũi thương đó thực sự quá mạnh, lá chắn mà nàng sử dụng gần như bị phá vỡ trong nháy mắt. Mà sau đó, một thương đó đâm vào bụng nàng, húc nàng bay về phía sau thật mạnh, rồi đâm sầm vào bức tường đá cùng với Lý trưởng lão, trong miệng phun ra một ngụm lớn máu tươi.
“Đang ở đâu?
Người đàn ông mặc áo choàng đen lại chậm rãi mở miệng hỏi.
Cơ thể của Hứa Thanh Doanh đau đớn đến run rẩy cả lên, nhìn người đàn ông áo choàng đen như thể nhìn thấy quỷ.
Trong lòng nàng cũng muốn nói, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có chút do dự…
Trong tiềm thức của nàng cảm thấy mình không nói, là bởi vì trận sư đó đã hạ cấm chế lên cơ thể mình…
“Đang… đang…
Miệng nàng run rẩy, nói liên tiếp vài chữ, nhưng trước sau vẫn không nói ra được nó đang ở nơi nào.
“Đang… ở… đâu…?
Người đàn ông áo đen rõ ràng đã có chút mất kiên nhãn, chậm rãi quay trường thương, vặn xoắn ruột gan của nàng.
Hứa Thanh Doanh đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, mở miệng không thành tiếng.
“Thanh Doanh chất nữ, mau nói đi…
Lý trưởng lão ở một bên không thể nhìn được nữa mà kêu lớn lên một tiếng đau xót.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, phía sau núi đột nhiên phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Đang ở đây!
“Soạt!
Người đàn ông áo choàng đen quay phắt đầu lại, ánh mắt như kiếm, nhìn về phía sau núi.
Nhưng lại chỉ nghe thấy giọng nói đó tiếp tục vang lên, âm thanh lộ ra có chút lạnh lùng: “Có bản lĩnh thì tới mà lấy!