Ngay lúc này, trên một sườn núi cao cách Hỏa Vân Lĩnh mười dặm, đang diễn ra một cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình. Không biết từ khi nào, mà ngọn núi hoang dã này lại bị người gọt trọc một mảng lớn, rồi xây lên một tòa tiên đài. Mà trên tiên đài này, tiên trướng trùng điệp, châu báu rực rỡ, vô cùng cao quý.
Bên dưới bức màn lớn nhất chính là cảnh tượng oanh ca yến hót, hơn mười vị vũ cơ với vẻ ngoài xinh đẹp, đôi chân dài trong làn váy bó đang chậm rãi nhảy múa. Ở phía cao nhất của tiên đài là một thiếu niên mặc một bộ hoàng bào, đang dùng tay chống cằm, ngủ gà ngủ gật.
Phía sau hắn, là một người đàn ông có thân hình cao lớn, khoác áo choàng màu đen rộng lớn đang đứng. Phần lớn thời gian hắn đều không nói lời nào, chỉ đứng lặng lẽ như một tòa tháp sắt, nhưng thi thoảng mở mắt ra, lại tràn ngập sát khí!
Một đường phù quang nhanh chóng bay tới, người đàn ông mặc áo choàng màu đen chợt duỗi tay ra, dùng hai ngón tay kẹp đạo phù quang kia.
Hắn nhìn lướt qua thần niệm bên trong phù, ngay lập tức nhíu mày.
“Vẫn chưa lấy được thiên ngoại lôi thạch sao?
Thiếu niên hoàng bào kia cũng tỉnh ngủ, ngáp một cái, rồi xoay người hỏi hắn một cách lười biếng.
“Vẫn chưa, thứ này là phù quang cầu cứu!
Người đàn ông khoác áo choàng đen mở miệng đáp lời với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Hửm?
Thiếu niên mặc hoàng bào kia ngáp được một nửa, sắc mặt hơi thay đổi, cười khổ và nói: “Không phải lúc trước môn chủ của Cự Giao Môn mạnh miệng lắm sao, còn tìm ta để xin hai trận sư qua đó, nói là dễ như trở bàn tay, sau giờ lại vô dụng như vậy nhỉ? Ngay cả một Hỏa Vân Lĩnh cũng không đối phó nổi là sao? Hay nói ta mệnh khổ, đã vung tiền bạc ra rồi, vậy mà lại chỉ chiêu mộ được toàn một đám phế vật?
Người đàn ông choàng áo kia thản nhiên đáp: “Loại như Cự Giao Môn, phế vật vốn chiếm đa số!
“Vậy ngươi đi đi!
Thiếu niên hoàng bào thở dài một tiếng, lười biếng nói: “Lấy thiên ngoại lôi thạch đó về đây!
“Tuân lệnh!
Người đàn ông mặc áo choàng gật đầu, bên cạnh đã có người đưa một cây thiết thương màu đen dài hơn một trượng, to như trứng chim bồ câu cho hắn
Hắn cầm thiết thương trong tay, bước từng bước xuống tiên đài.
Đối mặt với trận quang sáng ngời trên Hỏa Vân Lĩnh cách đây mười dặm, hắn đột nhiên phi nước đại đến đó.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả tuấn mã, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Mỗi một bước chân giẫm xuống đều như có sức mạnh to lớn của nghìn quân, tạo ra một cái hố sâu hun hút dưới mặt đất.
Sau khi chạy được hơn trăm trượng, hắn lại trực tiếp gia tăng tốc độ, đã từ trên mặt đất bước vào khoảng không.
“Vù vù vù!
Hắn hóa thành một cái bóng đen trong hư không, tốc độ đã đạt đến một mức độ khủng khiếp.
Con đường mười dặm mà dường như hắn chạy tới nơi chỉ với vài lần hít thở.
Mà khi đến Hỏa Vân Lĩnh, tốc độ của hắn cũng đã đạt đến cực điểm, nhìn trận quang dày đặc khắp nơi trên Hỏa Vân Lĩnh đó, hắn đột nhiên hét dài một tiếng. Với đà được tích lũy từ việc chạy đường xa tới, hắn trực tiếp quét một thương về phía ngọn núi.
Ầm ầm ầm!
Trận quang trải khắp Ôn Sơn trên Hỏa Vân Lĩnh kia, trong phút chốc, đã bị một chiêu này của hắn phá hủy một mảng lớn.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy trận quang tuôn ra chung quanh, lập lòe bất ổn.
Trên dưới Hỏa Vân Lĩnh, một tầng trận quang ở ngoài cùng trực tiếp bị một thương của hắn phá sạch sẽ như vậy.
“Dạ hộ pháp đại nhân…
Đám người môn chủ Cự Giao Môn bị nhốt trong núi, cuối cùng cũng thoát ra ngoài vì trận quang xung quanh bị người đàn ông mặc áo choàng đen đó phá vỡ. Nhưng khi nhìn thấy hắn thì trong lòng lại rất sợ hãi, họ ào ào đi tới, quỳ gối trước người đàn ông áo choàng đen này.
Ngược lại, hai vị lão giả của Thiên Xu Môn liếc thấy người này, sắc mặt lại thay đổi, vội vàng lùi về sau.
“Hừ!
Người đàn ông áo choàng đen kia thì thậm chí còn chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một lần, trực tiếp giẫm lên lưng đám người đang quỳ xuống rồi lao lên núi. Chiếc áo choàng màu đen phấp phới trong gió đêm, hắn càng lên càng cao, cuối cùng đứng thẳng người giữa không trung, nhìn xuống Lý trưởng lão và Hứa Thanh Doanh ở phía sườn núi với ánh mắt lạnh lùng, khẽ quát: “Trên dưới Hỏa Vân Lĩnh nghe đây, mau chóng dâng thiên ngoại lôi thạch ra đây…
“... Bằng không, sẽ giết cả nhà ngươi!
Âm thanh này chấn động khắp nơi, sau đó cơ thể hắn như điện lao thẳng xuống núi.
“Ở đâu ra một vị cao thủ như vậy?
Liếc thấy cảnh này, thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh của Hỏa Vân Lĩnh và Lý trưởng lão đều lấy làm kinh hãi.
Mắt thấy người đàn ông đó bất ngờ xông tới, đã vượt qua đại trận tầng thứ nhất, Hứa Thanh Doanh cũng cảm thấy lo lắng, vội vàng huy động cờ trận, sau đó khởi động thế trận, từng tầng trận quang vô tận ở giữa sườn núi đè ép xuống.
“Hừ, trận pháp chung quy cũng chỉ là tiểu đạo.
Nhưng Dạ hộ pháp mặc áo choàng đen đó lại cười lạnh một tiếng, đột nhiên hất trường thương trong tay một cái, bảy tám đệ tử Cự Giao Môn vừa mới chạy tới bên cạnh hắn chào hỏi đều hét lên kinh hãi và bị đánh bay đi. Trong số đó thậm chí còn bao gồm cả một vị trưởng lão Trúc Cơ. Tất cả đều đập về phía những trận pháp kia, mà Dạ hộ pháp thì giẫm lên cơ thể của mấy đệ tử Cự Môn Giao mà vọt lên trời.
Mấy đệ tử Cự Giao Môn đó trực tiếp kêu gào thảm thiết vì bị trận quang cắn nuốt, còn Dạ hộ pháp thì lại thành công vượt qua tầng đại trận thứ hai.
“Yêu quái phương nào đến đây giở thói ngang ngược?
Lúc này, Lý trưởng lão đứng phía trên một toàn cung điện phía sau đại trận thứ hai, thấy động tác của hắn quá nhanh, đang tiến đến trước người mình, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Lão cắn răng xông lên không trung, liên tiếp vẽ ra vài đường pháp ấn, rồi một con hỏa long xuất hiện xoay quanh lão.
Uy thế hung ác tràn ra bốn phía, từ trên trời giáng xuống.
Lần này lại không phải là cố ý yếu thế giống như lúc trước để dụ kẻ địch xâm nhập, mà là sử dụng bản lĩnh giữ nhà thật sự.
“Hừ!