Không nên có lòng hại người nhưng tâm thế phòng người tuyệt đối không thể không có.
Nay Phương Nguyên cũng chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, dẫn một gã Quan Ngạo còn chưa Trúc Cơ đi tới một lãnh địa xa lạ như Hỏa Vân Lĩnh, không chỉ muốn mượn tạm địa mạch của Hỏa Vân Lĩnh để dùng mà còn muốn lấy cả thiên ngoại thần thạch nhà người ta.
Tuy rằng trong chuyện này cũng có cả những trao đổi và hứa hẹn, hắn còn có chiêu phòng hờ đã bày trên người Hứa Thanh Doanh, nhưng giới tu hành hiểm ác đáng sợ, ngay cả một đại tiên môn của Việt Quốc như Thanh Dương Tông còn chẳng thể thiếu đấu đá nội bộ và tính toán lẫn nhau, huống chi là một Hỏa Vân Lĩnh nằm giữa một vùng đất gần như hoang dã thế này?
Không có chiêu chuẩn bị phòng hờ thì sao dám an tâm mà đi cho được?
Những chuyện như thế này, Phương Nguyên không từng nói rõ ra, thậm chí, nếu không phải vào lúc nguy cấp, hắn đưa cho Hứa Thanh Doanh một đạo trận đồ cuối cùng này thì hẳn là đến tận khi đại trận hộ sơn xây dựng xong, Hứa Thanh Doanh và Lý trưởng lão cũng chẳng thể phát hiện ra chiêu chuẩn bị sau cùng này của hắn.
Nhưng hai người này đều không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên có thể hiểu ra được những vấn đề trong đó.
Sắc mặt bọn họ biến đổi liên tục, xanh trắng đan xen, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài một tiếng: “Bất kể thế nào, quả thực hắn đã bồi thường chúng ta rồi.
Nhìn Hỏa Vân Lĩnh đã lâm vào một vùng trận quang khổng lồ đáng sợ cùng với đám đệ tử Cự Giao Môn đang giãy giụa gào thảm dưới trận quang này, Hứa Thanh Doanh sững sờ một lát mới thấp giọng: “Hắn hút sạch hỏa hành địa mạch khí của Hỏa Vân Lĩnh ta, nhưng hắn cũng đã giải quyết giúp chúng ta lũ cường địch Cự Giao Môn này, bồi thường lớn như vậy, cũng coi như ổn thỏa rồi nhỉ?
“Đúng vậy, lần này lão phu phục tay trận sư kia rồi, quả thực hắn không hề để chúng ta chịu thiệt chút nào.
Lý trưởng lão cũng thở dài một tiếng, cười khổ mà nói: “Tuy địa mạch chúc hỏa kia gần như đã khô kiệt nhưng sau trăm năm vẫn có thể khôi phục như cũ, lại vẫn là cơ nghiệp của Hỏa Vân Lĩnh chúng ta, mà Cự Giao Môn này, mặc dù không có địa mạch Trúc Cơ nhưng bọn chúng lại khống chế được ba tòa mạch khoáng có thể khai thác linh thạch, sau này chúng ta chiếm lấy những mạch khoáng kia, tính ra thì chúng ta còn có lời đó...
Hứa Thanh Doanh gật đầu, nhìn về phía ngọn núi nọ, đáy lòng cảm thấy may mắn vô cùng.
Kì thực, sau khi từ Ngọc La Sơn trở về, Lý trưởng lão đã âm thầm đến thương lượng với nàng nhiều lần, cho rằng mạch máu của Hỏa Vân Lĩnh lại cứ thế giao vào tay một gã trận sư trẻ tuổi chẳng ra lai lịch thì thực sự có điều không ổn lắm, cần nghĩ biện pháp giải quyết mối phiền toái lớn này đi mới được.
Tối thiểu cũng phải khống chế vị trận sư kia, buộc hắn giải cấm chế trên người mình, đổi thế bị động sang chủ động.
Đối với đề nghị này, khi đó Hứa Thanh Doanh cũng đã thoáng dao động, nhưng cuối cùng vẫn không hạ quyết định.
Bởi thấy rằng thực lực vị trận sư kia thật sự thâm sâu khó lường, không nắm chắc mười phần cũng là một nguyên nhân, mà một nguyên nhân khác là, thái độ hành sự của vị trận sư trẻ này làm cho nàng cảm thấy mới mẻ và hiếu kì, đó chính là tuyệt đối không để người khác chịu thiệt, làm việc luôn lấy trao đổi công bằng là chính.
Thanh niên này đã lấy được truyền thừa của Ngọc La Sơn nhưng hắn cũng giúp mình bình nội loạn trong tông môn.
Hắn lấy được thiên ngoại lôi thạch của Hỏa Vân Lĩnh nhưng hắn cũng giúp Hỏa Vân Lĩnh bố trí lại đại trận hộ sơn.
Loại trao đổi công bằng, không để đối phương chịu thiệt mảy may như vậy khiến Hứa Thanh Doanh cảm thấy rất mới, lòng lại nảy sinh chút mong chờ.
Cũng vì tâm tư này, cuối cùng nàng mới không ra tay đối phó với vị trận sư trẻ kia.
Mà hôm nay, quả nhiên hành động này đã đổi lấy cho Hỏa Vân Lĩnh một kết quả không tệ...
Hắn gần như đã hủy hoại địa mạch của Hỏa Vân Lĩnh nhưng chỉ trong một tích tắc, hắn đã giúp Hỏa Vân Lĩnh loại bỏ một cường địch!
Hắn thật đúng không phải loại người thích làm người khác chịu thiệt.
Hứa Thanh Doanh trước nay bị vây trong môi trường hoang dã, lớn lên dưới đạo lí ‘hại người ích ta là điều chí lí của nhân sinh’, gặp được một vị trận sư trẻ tuổi có lối hành sự khác lạ như thế, nàng thực sự đã nảy sinh niềm hứng thú vô tận đối với hắn, thì ra, trên đời này còn có một lối sống lợi kỷ mà vẫn không cần hại người ư?
“Ha ha, Ngự lão đệ, ngươi không ngờ được Hỏa Vân Lĩnh ta vẫn còn chưa dốc hết thực lực đâu nhỉ?
Vào lúc này, Lý trưởng lão đã đạp gió bay lên, cười lớn với môn chủ Cự Giao Môn Ngự Thần Long: “Hỏa Vân Lĩnh chúng ta đâu phải nơi Cự Giao Môn các ngươi có thể chọc vào, trước đó lão phu âm thầm tiếp xúc với ngươi cũng chỉ là phụng mệnh môn chủ để ổn định các ngươi mà thôi, nay Cự Giao Môn các ngươi đã tự dâng lên tận cửa, tính mạng đã nằm trong tay bọn ta, còn không mau quy hàng đi, muốn chờ tới bao giờ nữa?
Đối mặt với cường địch, dĩ nhiên lão rất thuận lợi vào vai kẻ phát ngôn của Hỏa Vân Lĩnh, tỏ ra dáng vẻ thâm sâu không lường được, thế cục đều nằm trong tay.
“Hừ, khoác lác không biết ngượng mồm, các ngươi cho rằng có cái trận pháp rách nát này là có thể đẩy Cự Giao Môn ta vào chỗ chết ư?
Môn chủ Cự Giao Môn cùng mấy vị trưởng lão cũng đã trầm mặt xuống, vừa rồi hắn đã thử đánh vỡ tàn trận xung quanh mấy lần, kết quả vẫn là không có bất kì cơ hội nào chạy thoát được khỏi đây, thậm chí còn khiến chính mình bị trọng thương, trong lòng cũng biết vị trận sư thần bí kia rất lợi hại, nhất thời không dám làm liều, chỉ có điều, muốn hắn ăn nói khép nép chịu thua thì thật sự là chuyện không thể!
“Ha ha, lẽ nào Cự Giao Môn các ngươi hiện giờ còn không phải đã bị hãm vào tử địa ư?
Lý trưởng lão cười nhạt, mặt tràn đầy sát khí, âm thầm khoát tay với Hứa Thanh Doanh.
Lão đã hạ quyết định trong lòng, Cự Giao Môn này, kể cả môn chủ của bọn chúng cùng toàn bộ bốn vị cao thủ, dĩ nhiên không có khả năng thu phục tất cả, chí ít cũng phải loại bỏ mấy vị trưởng lão, chỉ chừa lại một mình tay môn chủ thì sau này cũng dễ khống chế hơn.
Có điều, lão không thể thôi động đại trận này, đành phải để người đang cầm trận đồ là Hứa Thanh Doanh ra tay.
“Ngự tiền bối, là do ngươi tấn công Hỏa Vân Lĩnh chúng ta trước, vậy đừng trách chúng ta vô tình.
Hứa Thanh Doanh cũng quát lạnh một tiếng, cúi đầu xem trận đồ, nghiên cứu thử xem phải thôi động đại trận ra sao.
Trận đồ Phương Nguyên cho nàng không giống trận đồ bình thường, có quá nhiều biến hóa, dẫn động thì dễ nhưng muốn cải biến trận pháp lại rất khó.
“Mau... Hai vị tiền bối, mau...
Vào lúc này, môn chủ Cự Giao Môn đã kinh hãi ra mặt, nhìn về phía hai lão giả khoác áo choàng đen kia, ánh mắt tràn ngập cầu xin.
“Ha ha, không cần quá lo lắng, có hai chúng ta ở đây thì một tiểu trận thế này đã tính là gì?
Hai vị lão giả khoác áo choàng đen cũng bị vây trong trận nhưng không hề lo lắng, chỉ thờ ơ đáp một tiếng.
“Vâng vâng, mời hai vị đi cùng vốn là để đề phòng Hỏa Vân Lĩnh động tay động chân ở trận pháp mà...
Môn chủ Cự Giao Môn liên tục gật đầu, nét mặt lập tức lộ vẻ chờ mong.
“Mọi người đều dốc sức vì tiểu chủ tử mà thôi!