Ngay cả chính Phương Nguyên cũng không ngờ tới, lần Trúc Cơ này của Quan Ngạo lại kéo dài hẳn ba ngày ba đêm, hơn nữa còn không phải đã bao gồm thời gian chuẩn bị trước đó và thời gian tĩnh dưỡng sau khi Trúc Cơ, ba ngày ba đêm chỉ dùng để Trúc Cơ mà thôi, hắn hấp thu địa khí nơi này, dùng hết ba ngày ba đêm...
Thật khó tưởng tượng, rốt cuộc Quan Ngạo đã hấp thu hết bao nhiêu hỏa mạch địa khí của nơi này?
Nhưng có một điều có thể khẳng định, linh mạch hỏa hệ của Hỏa Vân Lĩnh lần này e rằng sẽ phải ngủ say trăm năm, trong vòng trăm năm, linh khí bên trong căn bản không cách nào khôi phục trở lại, cơ bản không cách nào để người khác mượn linh mạch này Trúc Cơ nữa. Hoặc đổi cách nói khác, trong vòng trăm năm tới, linh mạch này của Hỏa Vân Lĩnh coi như bị phế bỏ rồi, bị một tay Quan Ngạo phế bỏ.
Nhưng tương ứng với đó là sự biến hóa trên người Quan Ngạo.
Ba ngày sau, quá trình Quan Ngạo hấp thu hỏa mạch địa khí đã sắp kết thúc, bộ dạng toàn thân hắn ta cũng biến đổi rất nhiều.
Hỏa ý vô tận từ người hắn ta bốc lên hệt như một ngọn lửa đỏ rực, cả tòa động phủ đều bị hỏa ý này bao phủ, xa xa nhìn lại còn tưởng rằng đây là một ngọn núi lửa đang phun trào, Phương Nguyên đứng bên cạnh động phủ hộ pháp cho Quan Ngạo cũng đã phải bày ra một linh trận hệ thủy nho nhỏ, mượn nhờ linh trận để chống đỡ hỏa ý từ bốn phương tám hướng tập kích tới.
“Nếu bị trưởng lão trong tiên môn thấy được, chí ít hắn cũng sẽ nhận được một thân phận đệ tử chân truyền nhỉ...
Phương Nguyên chứng kiến tình cảnh này, không nhịn được bèn thấp giọng than một câu.
Tư chất của Quan Ngạo thuộc loại càng tìm hiểu sâu thì càng thấy đáng sợ, ban đầu, hắn ta vốn chỉ là một kẻ cường tráng trời sinh, có vài phần khí lực mà thôi, bởi vậy Thanh Dương Tông cũng không quá coi trọng, nhưng hôm nay Phương Nguyên đã có thể xác định chắc chắn một chuyện!
Tiềm lực của Quan Ngạo vượt xa hơn thế nhiều!
Chỉ có điều, Quan Ngạo thì sắp Trúc Cơ thành công, nhưng Hỏa Vân Lĩnh đã thiệt hại nặng nề rồi...
Cơ nghiệp lớn nhất của bọn họ chính là linh mạch hỏa hệ này, hôm nay lại gần như đã bị Quan Ngạo phế bỏ hoàn toàn, vốn tưởng mấy ngày này người của Hỏa Vân Lĩnh sẽ tới quấy rầy mình, nhưng Phương Nguyên hoàn toàn không thấy một bóng người nào, điều này làm cho Phương Nguyên cũng thoáng băn khoăn trong lòng...
“Vèo...
Hắn suy ngẫm một lát, bấm ngón tay bắn ra, một đạo phù quang xé không bay đi.
...
...
Đất trời u tĩnh, không trăng không sao!
Đây là một đêm âm u đen tối, chỉ có trên đỉnh núi Hỏa Vân Lĩnh, một mảnh hảo quang sáng rực lại có thể giúp toàn bộ Hỏa Vân Lĩnh rạng như ban ngày, trên dưới Hỏa Vân Lĩnh cũng rất biết quý trọng tài nguyên này, nếu linh mạch sắp bị người rút sạch, vậy tranh thủ coi nó là đèn báo sáng đi.
Bởi vậy lúc này, bọn họ nương nhờ ánh lửa, tiếp tục tiến hành những bố trí sau cùng xây dựng đại trận hộ sơn.
“Thanh Doanh chất nữ, mấy ngày nay ta đã liên tục khuyên ngươi, ngươi cứ do dự mãi, hôm nay thấy thế nào?
Lý trưởng lão cùng Hứa Thanh Doanh đứng trên sườn núi, nhìn lên đại trận trên núi, khe khẽ thở dài, giọng nói có chút nghiêm khắc: “Đại trận hộ sơn sắp bố trí xong rồi, nhưng cơ nghiệp truyền thừa mấy trăm năm của Hỏa Vân Lĩnh ta đã không còn, đại trận này dùng để hộ cái gì đây?
Hứa Thanh Doanh nghe xong, sắc mặt cũng thoáng xấu hổ, trong ba ngày này, đúng là nàng đã nhiều lần không chịu đồng ý với Lý trưởng lão để đi đối phó với gã trận sư kia, mỗi giờ mỗi khắc trôi đi, linh khí trong hỏa linh mạch của Hỏa Vân Lĩnh các nàng cũng ít dần đi, bấy giờ việc đối phó với vị trận sư kia đã không còn cấp bách nữa rồi, vì dù có bắt hắn lại thì cũng chẳng thu trở về được bao nhiêu linh khí của địa mạch nữa...
Nhưng đúng vào lúc này, chợt có một đạo phù quang từ trên đỉnh núi bay xuống, treo trước mặt Hứa Thanh Doanh.
“Trúc Cơ có biến, địa mạch tổn hao bao nhiêu, ta sẽ bồi thường đủ.
Phù quang chiếu rọi hư không, mười lăm chữ đơn giản phóng khoảng triển khai ra trước mặt bọn họ.
Lý trưởng lão đọc được, chẳng biết nên nói gì: “Địa mạch đã bị hủy diệt rồi, dù bản lĩnh của hắn lớn đến đâu thì có thể bồi thường thế nào đây?
Hứa Thanh Doanh thấy được những chữ này, lòng lại an tâm hơn một chút, nhưng cũng chẳng biết nên giải thích thế nào cho Ly trưởng lão.
Song, có một việc, bọn họ không ngờ tới được, lúc này ở phía tây Hỏa Vân Lĩnh, nơi hỏa quang chưa thể xua tan hắc ám, mặt đất bỗng dưng lặng lẽ nứt ra, có một con giao long lớn chừng cối xay, toàn thân mọc đầy lân giáp màu đen, trên đỉnh đầu đã mọc một sừng đang chậm rãi thò đầu lên từ dưới khe nứt, trên chiếc sừng của nó có một nam tử mặc đồ đen, thẳng người đứng đón gió, áo bào tung bay.
Hắn đứng xa xa nhìn mảnh hỏa quang sáng rực trên đỉnh núi Hỏa Vân Lĩnh, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
“Tin tức kia đúng là thật rồi...
Hắn khe khẽ thốt lên một câu, giọng điệu lạnh như băng tràn đầy sát ý: “Nha đầu này tự biết không che chở được cơ nghiệp của Hỏa Vân Lĩnh, cho nên thà rằng đưa nó cho một gã trận sư chẳng biết từ đâu tới để gã hủy diệt đi chứ không chịu thần phục ta, thậm chí còn trùng tu đại trận hộ sơn, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ...
“Môn chủ, chúng ta thực sự cần cường công Hỏa Vân Lĩnh sao?
Sau lưng hắn là ba vị lão giả gầy gò, ngồi trên lưng cự thú, thong thả đi tới, hạ giọng khẽ hỏi.
“Tất nhiên rồi, lúc này không tấn công thì chẳng lẽ còn chờ bọn chúng sửa xong đại trận hộ sơn mới tấn công à?
Môn chủ Cự Giao Môn hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua hai lão giả khoác áo choàng màu đen, ẩn thân trong bóng đêm, hạ thấp âm thanh hơn nữa: “Thứ vị kia muốn, sao chúng ta có thể không lấy tới tay, Cự Giao Môn giành được cơ hội tốt thế này dễ dàng lắm sao?
Ba vị lão giả nhìn nhau một cái, ánh mắt đều có vẻ bất đắc dĩ, nếu Hỏa Vân Lĩnh đã diệt trừ nội loạn, không thể thâu tóm bằng mưu kế thì trong tình huống bình thường, bọn họ hẳn nên thẳng thắn buông bỏ tham lam mơ ước Hỏa Vân Lĩnh mới phải, sau đó song phương cùng nhau âm thầm đấu tranh, dầu gì thì mạng người cũng thật quý giá, dù là loại tiểu môn tiểu phái liếm máu trên đầu lưỡi dao sống qua ngày như bọn họ đây, nếu không phải là tình thế bất đắc dĩ thì cũng sẽ không cường công sơn môn, liều mạng với người khác!
Có điều, Cự Giao Môn cũng chẳng còn cách nào nữa, tình thế của môn chủ càng như tên đã lên dây, không thể không bắn đi.
“Khó khăn lắm mới có cơ hội đầu nhập vào vị kia, ấy vậy mà chuyện đầu tiên đã làm không xong thì sau này làm thế nào mới có chỗ đứng ở đó chứ?
Môn chủ Cự Giao Môn nói, trong lòng bỗng thoáng một vạt u tối mờ mịt, đột nhiên vung tay lên: “Giết!