Đại Kiếp Chủ

Chương 407: Quan ngạo trúc cơ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Bởi vậy, Phương Nguyên cũng ngưng thần quan sát, đảm bảo quá trình này được thuận lợi.

Chẳng qua, có điều này hắn không ngờ tới được, thời gian một chung trà đã qua rất nhanh...

Sau đó thêm thời gian uống một chung trà nữa...

Thời gian một nén hương...

Nửa canh giờ...

Một canh giờ...

Quan Ngạo vẫn ngồi yên ở đó, tốc độ hấp thu hỏa khí của địa mạch chẳng những không chậm lại mà còn mơ hồ nhanh hơn.

Sắc mặt Phương Nguyên từ lâu đã biến đổi.

Thậm chí, mấy lần hắn còn muốn đi vào ngăn cản Quan Ngạo.

Người bình thường mà hấp thu hỏa khí của địa mạch như vậy, đại khái đã sớm không thể áp chế được, dẫn đến nổ tung thân thể rồi đi?

Nhưng Quan Ngạo vẫn chưa mảy may có ý dừng lại...

Sở dĩ Phương Nguyên có thể nhịn xuống không vọt vào ngăn cản cũng vì điểm này.

Bởi hắn đã phát hiện, hỏa khí địa mạch trong cơ thể Quan Ngạo dường như còn xa mới đạt trình độ bão hòa...

Thậm chí, nếu cảm ứng từ góc độ của hắn thì trạng thái lúc này của Quan Ngạo so với lúc mới bắt đầu chẳng có gì khác biệt.

Nói đơn giản ra thì, đây chỉ là một quá trình bình thường, chỉ là Quan Ngạo hấp thu hỏa khí địa mạch nhiều hơn người thường rất rất nhiều mà thôi.

“Này... thật đúng là một quái thai...

Phương Nguyên đã sợ ngây người, tam quan đều bị chấn động mạnh.

Hiển nhiên, tốc độ hấp thu hỏa khí địa mạch của Quan Ngạo ngày càng nhanh hơn, đến cuối cùng đã như cá voi hút nước, hỏa khí vô tận của địa mạch đều bị hắn dẫn vào cơ thể, Phương Nguyên lần này đã thực sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ thầm nghĩ, liệu linh mạch này có bị hút cạn luôn không nhỉ?

Địa mạch này của Hỏa Vân Lĩnh vốn cũng không phải loại địa mạch tốt nhất, trong tình huống bình thường, mỗi lần để một người thử Trúc Cơ ở đây, dẫn đi địa mạch khí, đại khái cần ba năm mới có thể khôi phục nguyên trạng, nhưng hôm nay Quan Ngạo thực hiện Trúc Cơ ở chỗ này, hút đi nhiều địa mạch khí đến thế, trời biết đến khi nào địa khí mới có thể khôi phục lại mức độ nồng đậm như ban đầu?

Ba mươi năm?

Hay là một trăm năm?

Điều này thật khiến Phương Nguyên hơi xấu hổ, lần này Hỏa Vân Lĩnh thiệt hại quá nặng rồi.

Nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản Quan Ngạo.

Việc Trúc Cơ, tuy trên lí thuyết có thể thử nhiều lần, nhưng ai cũng biết, sau lần đầu thất bại, lần thứ hai Trúc Cơ thì độ khó sẽ tăng lên rất nhiều, như vậy tức là, cơ hội Trúc Cơ thành công càng ngày càng nhỏ đi, lần Trúc Cơ này của Quan Ngạo thoạt nhìn vẫn rất ổn định, nhưng Phương Nguyên không dám chắc chắn nếu hắn phá vỡ tiến trình này thì ngày sau Quan Ngạo Trúc Cơ sẽ còn bao nhiêu phần trăm thành công!

Bởi vậy, hắn chỉ có thể quyết định, bất kể thế nào đều phải bảo đảm Quan Ngạo thành công Trúc Cơ.

“Ùng ùng...

Lúc này, không riêng gì Phương Nguyên ở trong động phủ nhận ra sự biến đổi mà ngay cả các đệ tử của Hỏa Vân Lĩnh đang ở địa phương khác hoặc đang bố trí đại trận cũng đã phát giác ra tình hình bất thường, thân là người tu hành, bọn họ cũng có thể cảm nhận được phương hướng lưu động của địa mạch khí, lúc này đều hết sức ngạc nhiên, bởi vì... hỏa khí trên núi lại đang điên cuồng vọt về phía động phủ mới xây ở sau núi!

Loại dị biến này thậm chí khiến bọn họ nhớ lại một truyền thuyết.

Thời kì thượng cổ từng có cự thần Trục Nhật, khi khát nước, uống một ngụm liền cạn cả sông Hoàng Hà.

Hôm nay bọn họ cảm giác như phía sau núi cũng có một vị cự thần, đang hút cạn linh khí trong địa mạch này!

“Thiếu môn chủ, việc này... Việc này không bình thường...

Vị Lý trưởng lão kia vội vàng tới tìm Hứa Thanh Doanh, kinh hoảng nói: “Ngươi có chắc vị trận sư kia chỉ là giúp hộ vệ của hắn Trúc Cơ thôi không? Nếu chỉ Trúc Cơ, sao lại cần nhiều địa khí đến thế? Quái lạ, dù là mười người cùng lúc Trúc Cơ cũng không thể tiêu hao nhiều đến thế được, nhất định hắn đang lấy việc Trúc Cơ làm ngụy trang để tu luyện thứ công pháp tà môn gì rồi, chúng ta sao có thể để mặc hắn tiếp tục tiêu hao như vậy nữa?

“Hắn... Hắn...

Hứa Thanh Doanh cũng hơi bối rối, nhìn về phía động phủ sau núi kia, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Lòng nàng cũng đã nổi lên chút hồ nghi.

Trúc Cơ dĩ nhiên sẽ không tạo ra biến động lớn như vậy, vị trận sư kia chắc chắn là đang âm thầm làm điều gì rồi...

Có điều, nghĩ tới một việc, nàng lại bất đắc dĩ nói: “Cái mạng ta đâu còn đang nằm trong tay hắn, ta có thể làm thế nào được?

“Thiếu môn chủ, ta đã sớm muốn nói về chuyện này.

Lý trưởng lão nhìn Hứa Thanh Doanh đang do dự, hạ quyết tâm muốn liều một phen, thấp giọng nói với nàng: “Ngươi cũng nên biết, nay lão phu đã kí huyết khế với ngươi thì chỉ có thể một lòng vì Hỏa Vân Lĩnh này, vậy thì sao có thể trơ mắt nhìn một gã trận sư nắm tính mệnh của ngươi trong tay được?

“Theo ý ta, tình thế hôm nay đã khác trước nhiều rồi, không phải chúng ta bị vây trong trận pháp của hắn ở Ngọc La Sơn nữa mà là hắn bị vây ở Hỏa Vân Lĩnh chúng ta, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục trơ mắt nhìn hắn làm bừa ở Hỏa Vân Lĩnh này? Chi bằng để lão phu tự mình ra tay, dẫn người bắt hắn lại, buộc hắn giải cấm chế trên người ngươi, đoạt lại thiên ngoại lôi thạch của chúng ta, ý ngươi thế nào?

Hứa Thanh Doanh nghe lão nói vậy thì hơi ngẩn người, trong lòng cũng thật sự rối bời.

Lời Lý trưởng lão nói, nếu cân nhắc cẩn thận thì thấy cũng có đến bảy, tám phần thắng trong tay, nhất là vị trận sư kia nếu thực sự đang mượn địa mạch của Hỏa Vân Lĩnh để tu hành công pháp tà môn gì thì lúc này chính là thời điểm quyết định, muốn ra tay thì không còn cơ hội nào tốt hơn nữa..

Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng nàng chợt nặng nề hẳn đi.

Bất chợt, nàng nhớ tới lời của vị trận sư này từng nói trong ngày đầu đến đây: “Ta không phải loại người thích làm người khác chịu thiệt.

Dưới ảnh hưởng của bao tâm tư khác nhau, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ chần chừ nói: “Hay là chờ thêm một lát đi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 55%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)