“Ta có ý định lấy đại trận hộ sơn của Hỏa Vân Lĩnh làm cơ sở, lợi dụng những căn cơ của tàn trận này, ngoài cùng bày một trận pháp Vân Ba Tráo Hải, trận này có thể huyễn hoặc nhiễu địch, dù có người đến tấn công cũng không phân rõ phương hướng, lại có trận cơ kiên cố, cao thủ Kim Đan cũng không thể dễ dàng phá vỡ, điểm then chốt hơn nữa là, trận này lại tình cờ có tính chất cực hợp với đại trận hộ sơn của Hỏa Vân Lĩnh các ngươi, có thể tiết kiệm khá nhiều tài nguyên...
“Thủy mộc tương trợ, Vân Ba Tráo Hải trận chính là đại trận thuộc thủy, lợi dụng tính chất trận này có thể bày một đạo Thanh Đằng Tứ Ngự trận ở chính giữa, có khả năng thu phóng tự nhiên, có thể vây khốn địch lại có thể đả thương địch, mượn nhờ tính chất thuộc mộc của Thanh Đằng Tứ Ngự trận này, lại có thể bày thêm một Bát Phương Hỏa Long trận làm chủ trận ở chính giữa, dựa vào linh mạch chúc hỏa của Hỏa Vân Lĩnh, bảo vệ chủ điện Hỏa Vân Lĩnh của các ngươi, nếu có người đến tấn công, ba đạo đại trận tương hỗ lẫn nhau, vận chuyển từ tâm, Hỏa Vân Lĩnh của các ngươi được đại trận này bảo vệ, thì sẽ không có mối lo về sau...
Trước khi chính thức bày bố trận pháp, Phương Nguyên đưa tất cả mọi trận đồ bày ra, giải thích cho Hứa Thanh Doanh và đám người Lý trưởng lão.
Nét mặt hắn vẫn bình thản không chút dao động nhưng thực ra trong lòng đang âm thầm bồn chồn.
Trước đây, hình ảnh của hắn tạo cho thiếu môn chủ Hỏa Vân Lĩnh và các vị trưởng lão vẫn luôn là dáng vẻ cao nhân thâm sâu không lường được, hôm nay muốn lấy đại trận hộ sơn nhà người ta ra tập luyện, lần đầu trình bày tỉ mỉ về trận đồ, nếu để người khác nhìn ra kẽ hở thì thật sự sẽ rất xấu hổ.
Có điều, ngay cả hắn cũng không ngờ tới, thiếu môn của Hỏa Vân Lĩnh và hai vị trưởng lão kia tỉ mỉ cân nhắc trận đồ một phen, càng cân nhắc càng thấy sợ hãi, cuối cùng, tất cả đồng loạt buông trận đồ xuống, quay về phía Phương Nguyên cung kính thi lễ.
Hứa Thanh Doanh thở dài: “Hỏa Vân Lĩnh có thể nhận được sự tương trợ tận tâm cỡ này của tiền bối, vãn bối thực không biết nên cảm tạ thế nào mới đủ!
Lý trưởng lão cũng nói: “Ầy, trước đây lão phu còn lung tung đề nghị bằng mấy lời nông cạn kia, thật sự là đáng cười...
“...
Phương Nguyên ho khẽ một tiếng, thản nhiên nói: “Coi như các ngươi cũng có mắt nhìn đó.
Nếu đã xác định trận đồ, vậy thì bắt tay vào xây dựng thôi. Hỏa Vân Lĩnh đã sớm mua đầy đủ những tài liệu mà Phương Nguyên yêu cầu, lại đặc biệt chọn riêng ra một trăm vị đệ tử túc trực ở đây, chờ Phương Nguyên sai khiến, sau khi chọn được ngày hoàng đạo tế tổ tiên xong, mọi người bắt tay vào bố trận pháp.
Đầu tiên phải phá vỡ một phần đại trận hộ sơn, chôn xuống căn cơ trận pháp mới, sau đó từng chút từng chút khuếch tán ra ngoài.
Đây không phải là một việc nhẹ nhàng gì, không phải một hai ngày là có thể hoàn thành, cũng may Phương Nguyên rất có hứng thú với đại trận đầu tiên do mình phụ trách thôi diễn và tự tay bố trí, cho nên mọi việc trước sau đều thôi diễn thật cẩn thận đúng chỗ, sau đó để Lý trưởng lão mang theo một trăm đệ tử Hỏa Vân Lĩnh đi bố trận pháp, bản thân cũng tự qua đó giám sát quá trình, giải quyết những vấn đề nhỏ phát sinh trong khi thực hiện, kiểm tra đo lường uy lực của đại trận, ...
Cứ thế qua vài ngày, địa vị của hắn trong lòng mọi người ở Hỏa Vân Lĩnh này đã thật sự có vài phần cao nhân thâm sâu không lường được.
Nhất là đối với vị thiếu môn chủ Hỏa Vân Lĩnh Hứa Thanh Doanh này.
Lúc đầu, nàng ta ham muốn truyền thừa của vị tán tu ở Ngọc La Sơn, kết quả lại bị Phương Nguyên bắt được, lúc đó thực sự đã tuyệt vọng rồi, chỉ cầu mong có thể đổi được một con đường sống đã là tốt lắm rồi, nhưng thật không ngờ, vị trận sư trẻ tuổi này, mặc dù có hạ cấm chế lên người nàng nhưng cũng bị dị bảo mà nàng tung ra hấp dẫn ánh mắt, đồng ý giúp nàng một tay, cũng nhờ người này, nàng mới thu phục được Lý trưởng lão, bình được nội loạn trong tông môn nhà mình.
Nhưng vào lúc này, tính mạng của nàng dù sao vẫn còn nằm trong tay vị trận sư trẻ tuổi ấy, nếu người ta có mưu đồ gì khác, thậm chí là muốn thân thể nàng, chiếm lấy cơ nghiệp tích lũy bao đời của Hỏa Vân Lĩnh các nàng thì nàng cũng chẳng có cách nào phản kháng.
Song điều khiến nàng không ngờ tới là, mình cũng được coi là một mỹ nhân có tiếng rồi, nhưng người ta lại không vừa mắt với nàng...
Nàng vẫn biết mị công của mình trước giờ đều rất ổn định, ngay cả loại già đầu sắp mục rữa đến nơi như Lý trưởng lão còn không tự chủ mà chịu ảnh hưởng từ mình, nhưng vị trận sư này rõ ràng là một kẻ vị thành niên đang hừng hực sức sống, lại khiến nàng liên tiếp phá công.
Điều này quả thực khiến nàng chịu đả kích không nhỏ, đôi khi còn nhịn không được phải hoài nghi, hay là mị công mình tu luyện có vấn đề gì rồi!
... Nếu không phải mị công của mình có vấn đề, vậy nhất định là tay trận sư kia có vấn đề!
Song, ngay từ đầu nàng cứ muốn lượn lờ trước mặt Phương Nguyên, chẳng qua chỉ là vì trong lòng nàng thực sự không có cảm giác an toàn, luôn muốn mê hoặc vị trận sư này, để có thể thoáng chút nắm lấy vận mệnh của mình.
Nhưng nay xem ra, hình như không cần phải làm thế.
Người này, rõ ràng đã chướng mắt mình, ngay cả cơ nghiệp Hỏa Vân Lĩnh... hình như hắn cũng chướng mắt!
Cho dù là thiên ngoại lôi thạch đã giao vào tay đối phương, hắn cũng không có biểu hiện ý đồ tham lam tiến thêm một bước, hoặc là bỏ gánh không giúp, ngược lại, hắn đúng thật đã làm như những gì mình từng nói, giúp Hỏa Vân Lĩnh bày bố một đại trận hộ sơn hoàn toàn mới, coi như trả lại nhân quả.
Ngay cả trận đồ cũng giao phó từng chút từng chút thật rõ ràng, trong khi bố trận đều dùng người của Hỏa Vân Lĩnh, vậy thì còn cần lo lắng gì nữa!
Vị trận sư này, thật đúng là một người không thích nợ người khác bất cứ thứ gì...
Nghĩ đến đây, ngay cả thiếu chủ Hỏa Vân Lĩnh Hứa Thanh Doanh đều cảm thấy khâm phục tận đáy lòng.
Sống ở một địa phương hoang sơ như Ô Trì Quốc này, từ nhỏ đến lớn, nàng thường thấy những kẻ tu hành vì một chút lợi ích mà đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, thậm chí có thể nói, ngay cả vị Lý trưởng lão từng chứng kiến nàng từ từ trưởng thành kia cũng đã từng nổi lên ý định làm phản, mà theo nàng, tất cả những chuyện này đều là lẽ đương nhiên, người không vì mình, trời tru đất diệt, bị người mưu hại thì chỉ có thể trách mình không đủ cẩn thận, còn có thể làm thế nào đây?
Nhưng đối mặt với tác phong của vị trận sư trẻ tuổi này, Hứa Thanh Doanh lại cảm thấy như một chân trời mới mà mình chưa từng gặp.
Làm việc có lợi cho mình nhất thiết phải tổn hại người khác sao?
Người ta hiển nhiên không cho là vậy, hắn dù muốn cái gì cũng sẽ có đủ bản lĩnh kiếm về.
Không phải là không dám khiến người khác chịu thiệt mà là không cần thiết!
“Đệ tử của cao nhân, quả như thần long trên trời, không phải loại người mang tâm tư xấu xí như mình có thể phỏng đoán được...