Động phủ linh mạch hành hỏa mà Phương Nguyên muốn cần phải khai thác ở nơi có địa mạch tốt nhất, yêu cầu cực kỳ khắt khe, hơn nữa cũng phải mất mấy ngày mới có thể xây lên được. Bởi vậy tối hôm đó, Phương Nguyên và Quan Ngạo đã ở lại trong động phủ của môn chủ tiền nhiệm của Hỏa Vân Lĩnh trước.
Đến buổi tối thì thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh đích thân tới bái kiến. Nàng cầm một chiếc hộp màu đỏ sẫm trong tay, cung kính đặt ở trước mặt Phương Nguyên. Hắn kêu Hứa Thanh Doanh mở chiếc hộp và túi trữ vật ra, liền thấy một viên đá màu nâu to bằng nắm tay được đặt ở bên trong, bề mặt của nó bị bao phủ bởi thứ gì đó giống như là gỉ sét. Thoạt nhìn, có vẻ như thứ này chỉ là một viên đá bình thường, cũng không có gì đặc biệt.
Phương Nguyên quan sát một lúc lâu, cho thần niệm quấn lấy một thanh đao nhỏ, chém thẳng về phía viên đá màu nâu kia.
"Đùng..."
Chẳng qua thanh đao nhỏ còn chưa chạm được vào thứ này, đã thấy có một chuỗi tia chớp màu xanh lam bắn ra từ viên đá, bổ về phía thanh đao nhỏ rồi bắn nó ra xa mấy thước, cắm vào vách đá động phủ, ngay cả luồng thần niệm của Phương Nguyên cũng tan biến vào hư không trong nháy mắt.
"Thứ này chính là viên Thiên Ngoại Lôi Thạch kia sao?"
Vẻ mặt của Phương Nguyên trở nên thận trọng, hắn nhìn từ trên xuống dưới một lượt, âm thầm gật đầu nói: "Quả nhiên bên trong ẩn chứa lực Thần Lôi!"
Thiếu môn chủ Hỏa Vân Lĩnh - Thanh Doanh nhỏ giọng nói: "Bên trong viên Lôi Thạch này ẩn chứa lực Thần Lôi cực kỳ khủng bố. Lúc cha ta vừa có được nó cũng từng nghĩ đến chuyện rút sức mạnh của nó ra, có điều trong lúc bất cẩn, ông ấy suýt chút nữa đã bị nó bổ đến mức thần hồn câu diệt..."
"Ồ?"
Phương Nguyên nghe xong, trái lại còn cảm thấy có chút hứng thú.
Có thể bổ một tu sĩ Trúc Cơ đến mức suýt chút nữa thì thần hồn câu diệt, chứng tỏ sức mạnh của viên Thiên Ngoại Lôi Thạch này mạnh hơn hắn tưởng rất nhiều.
Hứa Thanh Doanh vẫn luôn nhìn trộm Phương Nguyên, thấy trên mặt hắn không có chút kích động nào, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.
"Lúc mới đầu cha ta muốn dùng lực Thần Lôi để giúp ta đạt được Thiên đạo Trúc Cơ, sau đó lại phát hiện điều này hoàn toàn là viển vông. Lực Thần Lôi là một thứ không thể khống chế, dùng nó lên cơ thể người chẳng khác nào là tự đi tìm đường chết cả. Bởi vậy cha ta cảm thấy, muốn lợi dụng viên Lôi Thạch này, cũng chỉ có một cách là luyện nó thành pháp bảo. Nhưng cố tình việc này cũng không hề dễ làm, thế nên vẫn cứ luôn kéo dài, mãi cho đến hôm nay, nó vẫn luôn được giấu ở trong núi!"
Nói xong, nàng có chút bất đắc dĩ thở dài: "Tiền bối có tấm lòng nhân hậu, đồng ý bố trí đại trận hộ sơn giúp Hỏa Vân Lĩnh ta, Thanh Doanh cũng xin được ăn ngay nói thật.: Có lẽ viên đá này thật sự có điểm gì đó thần kỳ, nhưng đặt ở bên trong Hỏa Vân Lĩnh ta, nó cũng chỉ là một viên đá mà thôi, nếu có thể nhờ nó để giúp Hỏa Vân Lĩnh ta ổn định thế cục hiện tại, thì đây cũng là giá trị của nó rồi!"
Phương Nguyên nghe xong, không khỏi kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Doanh một chút, dường như không nghĩ tới nàng có thể hiểu rõ điểm này, sau đó hắn gật đầu, nói: "Việc này thì ngươi cô cứ yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi cô bố trí đại trận hộ sơn, không đến mức để cho Hỏa Vân Lĩnh các ngươi cô chịu thiệt!"
"Tiền bối, thật sự là ta không biết nên cảm ơn ngươi huynh như thế nào..."
Hứa Thanh Doanh có vẻ hơi cảm động, nàng nhẹ nhàng tiến lên một bước, nhìn Phương Nguyên với ánh mắt dịu dàng.
Phương Nguyên thở dài một hơi, đưa tay chỉ về phía cửa.
Mặt Hứa Thanh Doanh đỏ bừng: "Muốn đóng cửa sao?"
Phương Nguyên nói: "Muốn ngươi cô đi ra ngoài!"
Vẻ mặt của Hứa Thanh Doanh lập tức thay đổi, trở nên vô cùng lúng túng, nàng bụm ôm mặt chạy ra ngoài.
Trong lòng lại thầm mắng: Lẽ nào vị trận sư trẻ tuổi này hoàn toàn miễn dịch với Mị Công?
Chờ Hứa Thanh Doanh rời đi, Phương Nguyên cẩn thận quan sát viên Thiên Ngoại Lôi Thạch này một lần nữa.
Hắn phát hiện nếu quan sát ở khoảng cách gần, quả thật có thể cảm ứng được lực lôi điện dữ dội ẩn chứa bên trong viên Lôi Thạch này. Đúng là rất khó để hình dung viên đá này được hình thành như thế nào, chẳng quasong Phương Nguyên có thể chắc chắn một điều: Viên Lôi Thạch này có tác dụng rất lớn đối với hắn!
"Ta vốn là Bán Bộ Thiên Đạo, căn cơ thiếu hụt, nếu có thể tiếp dẫn lôi lực này nhập thể..."
Hắn thầm nghĩ, chậm rãi đưa bàn tay đè lên viên Lôi Thạch này.
"Đùng đùng đùng."
Năm ngón tay của Phương Nguyên vừa mới tiếp xúc với Thiên Ngoại Lôi Thạch, hắn chỉ cảm thấy tê dại không thôi.
Hồ quang điện mà mắt thường có thể nhìn thấy quanh quẩn ở bên trên năm ngón tay của hắn.
Phương Nguyên nhíu mày, nhưng vẫn thu tay lại.
"Xem ra muốn tiếp dẫn lôi điện nhập thể cũng không phải là một việc đơn giản. Lực lượngSức mạnh này quá dữ dội, cho dù bây giờ ta đã là Thiên đạo Trúc Cơ, bên trong đạo cơ ẩn chứa Lôi Điện Chi Ý, nhưng vẫn không thể nào khống chế được luồng sức mạnh nàysong cũng , chỉ là mạnh hơn lão môn chủ của Hỏa Vân Lĩnh một chút mà thôi, vẫn không thể nào khống chế được luồng sức mạnh này!"
"Lão môn chủ kia tiếp dẫn luồng sức mạnh này, suýt chút nữa đã bị bổ chết, mà ta..."
Phương Nguyên thầm nghĩ: "... Bị bổ gần chết chăng?"
Hắn không khỏi thở dài một hơi.
"Có điều nếu không tiếp dẫn lôi điện nhập thể thì việc tu hành sẽ luôn vẫn bị trì hoãn..."
Trong đầu nghĩ tới những điều này, Phương Nguyên dần dần tập trung cao độ.
Mãi cho đến lúc này, hắn vẫn còn nhớ những lời mà Cửu Cô nói với mình lúc ấy.
Thật ra bản thân chỉ là Ngũ Hành Viên Mãn, Bán Bộ Thiên Đạo.
Lời này cũng không sai, dù sao lúc mình ở cảnh giới Trúc Cơ, chỉ là dựa vào Thuật Thiên Diễn, thôi diễn ra một loại phương pháp tiếp dẫn thiên lôi nhập thể, giúp mình rèn luyện đạo cơ. Thực tế thì điều này cũng không được tính là Thiên đạo Trúc Cơ hoàn chỉnh, bởi vì Thiên đạo Trúc Cơ chân chính sẽ liên quan tới mọi phương diện, cực kỳ huyền ảo phức tạp, nếu không nó cũng sẽ không bị các đại thế gia cất giữ như là bí pháp cao cấp nhất!
Nếu bản thân thật sự bị sét đánh một chút mà đã đạt được Thiên Đạo Trúc Cơ, như vậy mới là bất hợp lý!